Chợt đáy lòng hắn trùng xuống, tu vi của hắn hiện giờ đã bị mất sạch, nội thương đầy mình không biết khi nào mới khôi phục.Trong lòng hắn tràn ngập cảm thán, tu vi ở "kiếp trước" của hắn có được là khi hắn 13 tuổi, trong một lần đi dã ngoại tình cờ bị lạc vào một hang động thần bí, tiếp nhận 1 truyền thừa từ thời viễn cổ cực kỳ xa xưa của một vị tiền bối để lại, từ đó hắn có năng lực di sơn đảo hải, phi thăng độn thổ, pháp lực vô cùng tưởng như chỉ có trong truyền thuyết. Qua lời của Lục huynh thì tu vi hắn phỏng chừng ở đỉnh của đệ nhị bộ. Đệ nhị bộ là cái gì, hắn cũng không rõ lắm, chỉ biết qua một trận chiến Lục huynh có thể thắng hắn dễ dàng. Tu vi vốn không phải của mình thì cuối cùng cũng không vững chắc, cũng giống như tình cảm của hắn và Lý Tiểu Uyển, duyên đến duyên đi, như hoa phù dung sớm nở tối tàn.
- "Ca ca, huynh đang nghĩ gì mà thừ người ra thế, mau mau uống thuốc đảm bảo thương thế của huynh sẽ khỏi hẳn, thuốc của muội hầm với gà rừng trên núi vừa ngon vừa bổ "
Giọng nói trong trẻo xen với tiếng cười khúc khích của Mạc Tuyết cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Mạc Tuyết tay bưng bát thuốc còn nghi ngút khói, cầm thìa khuấy đều, tay múc một thìa thuốc nhẹ nhàng thổi và từ từ đưa trước miệng hắn.
Hắn ngẩn người, được một cô bé tầm 16 tuổi bón thuốc làm hắn có chút ngượng, nhưng đáy lòng của hắn lại cảm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-dau-tinh-khong/401492/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.