“Thật sao? Thì ra con chán ăn đầu cá à? Ta hiểu rồi, ta sẽ báo cho phòng bếp, sau này khi làm cá đều bỏ đầu, bây giờ ta giúp con gắp khúc đuôi.” Hướng Tiểu Vãn nói xong, cố ý giả bộ như muốn gắp khúc đuôi cho cậu ta.
“Hừ! bổn thiếu gia ta thay đổi chủ kiến. Bổn thiếu gia ta muốn ăn cái đầu cá này. Mỗi bữa ăn sau này cũng phải để đầu cá cho bổn thiếu gia ăn, có biết chưa?”
“Được.” Hướng Tiểu Vãn cười đáp.
Nhìn bộ dạng ăn uống ngon lành của Độc Cô Ly nàng không khỏi tự nhủ: Thật là không thể tự nhiên khiển trách một đứa trẻ.
4 tên tiểu quỷ nhìn chằm chằm Độc Cô Ly ăn uống hăng say, làm cho bọn chúng cũng cảm thấy đói bụng, có cảm giác rất muốn ăn, cho nên cũng rối rít cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Nhưng mà, tật kiêng ăn mọi người đều có...
Lão Nhị Độc Cô Khuynh nghiêng người đưa chiếc đũa có gắp một miếng măng non tới trước mặt Hướng Tiểu Vãn: “Nhũ mẫu giúp ta bỏ đi phần trên dưới trái phải của miếng măng đi, ta chỉ ăn một chút xíu ở giữa thôi.”
Lão Tam Độc Cô Phi gắp một cái phao câu gà cũng đưa đến trước mặt Hướng Tiểu Vãn: “Nhũ mẫu ta ghét ăn phần da gà phía dưới phao câu lắm rồi, giúp ta bỏ nó đi.”
Lão Tứ Độc Cô Sương gắp một miếng dưa leo được cắt hết sức tinh xảo đưa qua Hướng Tiểu Vãn: “Thật là, nói nhiều lần rồi, ta còn nhỏ không muốn ăn cả miếng, tại sao đầu bếp lại cắt thế này, nhũ mẫu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1703214/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.