Bóng người quỷ dị kia đem vẻ mặt biến hoá thần tốc của Hướng Tiểu Vãn thu hết vào mắt, đôi mắt lạnh như băng không mang theo bất luận tình cảm nào, lúc này lại thoáng qua tia cười nhàn nhạt...
Hướng Tiểu Vãn trong bóng tối, vẫn không thấy được biến hóa của bóng người quỷ dị này.
Nàng ngẩng đầu, hướng về phía ánh sáng nhàn nhạt trong phòng cười cực kỳ nịnh hót. “Chẳng lẽ ngài chính là quỷ sai đại ca vang danh thiên địa, quỷ thần khiếp sợ trong truyền thuyết? Tiểu nữ tử ở phàm trần đã kính nể không thôi đối với quỷ sai đại ca, hôm nay vừa thấy, tư thái của quỷ sai đại ca, đúng như trên sách nói, thật là chưa từng có ai sánh bằng, sau này chắc hẳn cũng sẽ không có, quỷ sai đại ca tuyệt phẩm như thế, ngày sau nhất định xưng bá thiên hạ, ách, không đúng, là xưng bá Địa phủ, hắc hắc”.
Có một câu nói không sai, ngàn lỗi vạn lỗi, vỗ mông ngựa (nịnh bợ) tuyệt đối không sai.
Người nọ chỉ cười không nói, một đôi mắt âm lãnh, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn.
Hướng Tiểu Vãn bị nhìn chằm chằm khiến nàng run lên. Đại ca dáng dấp của ngươi vốn đã kinh hãi thế tục, ngươi cứ cười như vậy... À không, phải là cười và nhìn chằm chằm người khác như vậy, càng thêm kinh thiên động địa có biết hay không?
Bất quá Hướng Tiểu Vãn ngoài miệng cũng không dám nói như vậy. “Hắc hắc, quỷ sai đại ca, mắt của ngài có đau hay không? Nếu không, ngài khép hờ con mắt lại trước đi, thong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1703233/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.