Độc Cô Diễm nghe nói, sắc mặt lại tái nhợt. Hắn siết chặt hai tay, đôi mắt hận hận nhìn chằm chằm Hắc Diệu, thanh âm lạnh như băng từ trong kẽ răng nặn ra. “Hắc Diệu, ngươi có thể ô nhục ta, nhưng tuyệt không thể ô nhục Vãn nhi của ta, ngươi đi chết đi.”
Hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nói Vãn nhi của hắn như thế, hắn tin tưởng người mình yêu, tuyệt đối không phải là người như vậy.
Tay Độc Cô Diễm nắm bao gạo nếp, sau đó vận dụng lực, gạo nếp kia liền bay tới thân thể Hắc Diệu.
Hắc Diệu cười một tiếng lạnh như băng, tung người chợt lóe, bóng dáng biến mất trong đại sảnh. Gạo nếp kia rơi xuống, không có một hạt dính ở trên người của Hắc Diệu.
“Ha ha ha, Độc Cô Diễm, ta biết ngươi sẽ không tin tưởng giải thích của ta, bất quá ta nghĩ kế tiếp ngươi sẽ tin tưởng thôi, trên đùi của Cửu Anh, có một dấu bớt hình bướm màu đỏ, như thế nào, Độc Cô Diễm, ta nói không sai chứ.”
Thân thể Hắc Diệu xuất hiện ở sau lưng Độc Cô Diễm cùng Hướng Tiểu Vãn, thanh âm ác độc giống như ma âm tản mát ra từ trong địa ngục, lạnh như băng kinh người, không có một tia tình cảm.
Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu Vãn nghe lời Hắc Diệu nói, sắc mặt hai người cũng tái nhợt.
Hắn ta làm sao biết trên đùi nàng có một cái bớt, chẳng lẽ chủ nhân trước kia của thân thể này thật sự có gian tình với Hắc Diệu? Chẳng lẽ thân thể này thật sự là mẫu thân của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1703470/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.