Hướng Tiểu Vãn nghe xong cau mày, không biết tại sao, trong tiềm thức của nàng lại bài xích lời nói của Hắc Diệu, nàng cũng không hiểu tại sao như vậy, nhưng nghe được Hắc Diệu ô nhục Độc Cô Diễm nàng liền sinh ra nồng đậm hận ý từ đáy lòng, làm như muốn giết Hắc Diệu.
Cảm giác như thế Hướng Tiểu Vãn chưa từng có, vào giờ phút này, cả người nàng đều bị cảm giác nồng đậm chấn đến ngây dại.
Hắc Diệu liếc thấy dáng vẻ ngơ ngác của Hướng Tiểu Vãn, cho là nàng tin lời của mình nên có bộ dáng phù hợp đó, lập tức không khỏi giương môi nói tiếp: “Tiểu Vãn, nàng mất trí nhớ chính là do một chưởng của Độc Cô Diểm đánh vào người nàng làm hại, hắn ta...”
“Người nói lung tung.” Một thanh âm trẻ con chát chúa tức giận cắt đứt lời nói của Hắc Diệu.
Hướng Tiểu Vãn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bé trai dáng dấp cực kỳ yêu nghiệt, nhìn bộ dáng chỉ có ba bốn tuổi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia, đã hoàn mỹ tới mức như thế, nếu như trưởng thành chắc chắn là cực phẩm yêu nghiệt đây.
Khi Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm chằm Độc Cô Hoa, Độc Cô Hoa đồng thời cũng nhíu lông mày nhìn nàng. Cái miệng nhỏ nhắn hơi mím, đối với chuyện Hướng Tiểu Vãn mất đi trí nhớ, Độc Cô Hoa thật là khổ sở trong lòng, nhũ mẫu chẳng những không nhớ được bọn họ, thậm chí ngay cả phụ thân cũng quên, tất cả, đều là sư phụ làm hại.
Nghĩ đi nghĩ lại, Độc Cô Hoa hận hận nhìn chằm chằm Hắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1703478/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.