Khi tôi dừng xe trước khách sạn Jumping Frog, đồng hồ đã chỉ mười rưỡi đêm. Trước khi tới Searle, tôi đã suy nghĩ về những điều đã xảy ra. Rõ ràng là người ta đã định giết tôi. Tôi tự nhủ từ nay về sau phải hết sức thận trọng. Tôi vẫn băn khoăn không biết Benbolt có nói với Raiz về việc tôi đã biết về mạng lưới buôn bán ma túy không.
Có thể lắm.
Tôi khoan khoái nghĩ tới bản báo cáo và hộp đùi ếch đang đợi đại tá trở về.
Tôi gặp ông già Abraham ở quầy tiếp tân. Ông mỉm cười chào tôi.
- Peggy đâu? - Tôi hỏi.
- Ở đây. Đang trong văn phòng. Cô ấy đang làm việc với ông Willis Pollack, công chứng viên của chúng tôi. Anh đã biết tin gì chưa? Peggy giàu to rồi.
- Bố Peggy đâu?
Nụ cười của ông già tắt hẳn.
- Ông ấy đang nằm trong giường. Tội nghiệp ông chủ. Chắc đận này ông ấy không qua khỏi mất.
Tôi vòng qua quầy tiếp tân, gõ cửa văn phòng và bước vào.
Ông già Pollack đang ngồi trên tràng kỷ, còn Peggy đứng sau bàn. Họ đang chúc nhau sâm-panh.
- Chào Dirk! - Peggy cười hết cỡ. - Anh ở đâu mấy hôm nay? Chúng tôi đang ăn mừng đây. Hãy cùng vui với chúng tôi nhé.
- Cám ơn, - tôi nói. - Hai người đang ăn mừng gì vậy?
- Em đã bán xong cái nhà máy đóng hộp ếch rồi! Harry đã di chúc để lại cho em tất cả. Em giàu rồi!
Tôi kéo ghế ngồi xuống.
- Các vị đừng để mất thời gian nữa. Người ta đã chôn Weatherspoon đâu.
- Hãy kể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-giet-nguoi-bi-an/154713/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.