Nước cam, mật mía, trứng - toàn những thứ quá hạn nhiều tuần trời rồi - với thứ gì đó giống rau diếp thì phải.”
“Rau diếp hả?” Clary ngó qua vai Simon nhìn vào tủ lạnh, “Ồ. Phô mai mozzarella ấy mà.”
Simon nhún vai giơ chân đá đóng tủ lạnh nhà chú Luke lại. “Gọi pizza nhé?”
“Chú gọi rồi.” chú Luke bước vào bếp với chiếc điện thoại không dây trên tay. ‘‘Một suất pizza chay cỡ lớn, ba lon Coca. Và chú đã gọi tới bệnh viện,” chú nói thêm và ngắt điện thoại. “Tình hình của Jocelyn vẫn vậy.”
“Ồ,” Clary nói. Cô ngồi bên chiếc bàn gỗ trong bếp nhà chú Luke. Thường thì chú Luke ngăn nắp lắm, nhưng vào lúc này bàn chất đầy những lá thư chưa bóc và mấy chồng bát đĩa bẩn. Chiếc áo dạ màu lục của chú vắt trên ghế. Cô biết đáng ra mình nên giúp chú ấy dọn dẹp, nhưng gần đây cô cứ thấy mình không còn chút sức lực. Lúc sạch sẽ nhất thì bếp của chú Luke cũng nho nhỏ và tối tăm - chú không thích nấu nướng lắm, bằng chứng là giá đựng gia vị treo trên bếp ga cũ kỹ chẳng có lấy một lọ gia vị. Thay vào đấy chú Luke dùng giá để đựng toàn cà phê với trà.
Simon ngồi xuống cạnh Clary trong khi chú Luke thu dọn bát đĩa bẩn trên bàn và ném vào chậu rửa. “Cậu ổn không?” Simon thì thào hỏi.
“Mình vẫn bình thường.” Clary cố mỉm cười. “Mình không mong mẹ mình sẽ tỉnh dậy trong ngày hôm nay, Simon ạ. Mình có cảm giác bà đang - đang đợi một điều gì đó.”
“Cậu biết là điều gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-bong-dem-2-thanh-pho-tro-tan/2280731/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.