Edit: Ry
Phần vải quần bị xắn lên trượt xuống, che đi làn da nhợt nhạt đã khôi phục màu trắng mịn như tuyết, không còn vệt sưng tấy màu đỏ nữa, nhưng thay vào đó lại là vài dấu hôn hồng hồng mập mờ.
Giới Chu Diễn nói: "Xong rồi."
Nguyên Dục Tuyết lập tức mở mắt, đôi mắt đen láy thấm đẫm hơi nước, ướt át vị sương mù.
Hàng mi cong dài run run, cậu chầm chậm ngồi thẳng dậy, nhưng chân có cảm giác bủn rủn làm động tác của cậu rất chậm.
"... Cảm ơn." Nửa ngày sau Nguyên Dục Tuyết mới nói.
Thế là Giới Chu Diễn lại cầm tay cậu.
Nguyên Dục Tuyết như vậy thật sự là... Quá dễ ức hiếp.
"Chờ chút." Vẻ mặt hắn có phần nguy hiểm, giọng nói cũng khàn khàn. Hắn suy tư vài giây bỗng nói: "Còn một yêu cầu nữa."
Nguyên Dục Tuyết giương mắt nhìn hắn: "Ừm?"
... Lại mềm lòng rồi.
Hành vi đột nhiên gia tăng yêu cầu của Giới Chu Diễn quả thật có hơi vô lại. Hắn mặt dày quen rồi, nhưng thấy Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc nhìn mình như vậy, bỗng dưng lại thấy ngại.
Hắn im lặng, cuối cùng vẫn nói ra: "Ngủ với tôi một lúc đi."
Đương nhiên hắn không cần nghỉ, chỉ là từ góc độ của Giới Chu Diễn, hắn cảm thấy Nguyên Dục Tuyết bây giờ rất yếu ớt mệt mỏi, phải nghỉ ngơi thật tốt.
Yêu cầu này lại khiến Nguyên Dục Tuyết do dự.
Cậu quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, chậm rãi giải thích: "Trước khi trời tối tôi phải về."
"Vậy thì tới lúc trời tối thôi." Giới Chu Diễn nói: "Tôi sẽ đánh thức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-hinh-nguoi/1451262/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.