Edit: Ry
Không thể nào.
Sâu dưới đáy lòng có âm thanh cực nhỏ thì thầm.
--- Tất cả đều có cùng ý nghĩ với Âu Phục.
Giống loài mà chỉ có ngoại hình còn giữ được đặc điểm cơ bản của con người, bản năng tư duy lại như thú vật thực thụ, sao có thể lấy được câu trả lời từ những người có nhận thức phát triển không đầy đủ này, sao có thể căn cứ vào ánh mắt họ, tái hiện toàn bộ chân tướng?
Đây chính là lí do mà những người này còn bình yên ở đây, không bị giết hại.
Nhưng kẻ hành hung thượng đẳng đó đã quên rằng, thú hoang cũng có bản năng bảo vệ thủ lĩnh của chúng, và bày tỏ ác ý của mình.
Những con người chưa từng được giáo dục này, thái độ khi đối mặt với thôn dân khác hoàn toàn với người chơi đã dẫn họ ra ngoài.
Rất khó nói là người kia hiểu được ý nghĩa bức tranh của Nguyên Dục Tuyết, hay là hiểu được lời nói cực kì thành khẩn và tôn trọng của Âu Phục. Sau vài giây ngắn ngủi, hắn bỗng đứng dậy, quay về phía một người ở trong số người chơi, há miệng ra gào "a a" như một con thú.
Giống tiếng động vật gầm gừ với thợ săn.
Thẳng thắn bày tỏ ác ý.
Tiểu Cao hiểu ngay, cười khẩy một tiếng rồi dứt khoát tránh sang bên. Thế là thiếu nữ hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt mọi người, tất cả người chơi chứng kiến người kia hung ác gào lên với cô.
Nguyên Dục Tuyết cũng thuận theo đó nhìn sang.
Là Tiểu Tề.
Sắc mặt cô có vẻ còn tái hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-hinh-nguoi/1451376/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.