Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết thế mà nghiêm túc suy nghĩ thật.
Hàng mi đen nhánh rủ xuống, rất rõ ràng nhìn sang bên kia ---
"Này." Âu Phục đen mặt: "Sao cậu dám do dự hả? Cậu đang do dự đúng không?"
Nguyên Dục Tuyết: "."
Cậu lắc đầu.
Điểm rơi tầm mắt của Nguyên Dục Tuyết thật ra là ở những con người vừa được cứu ra nhưng khả năng hành động rất chậm kia.
Vừa rồi cậu đã suy xét đề nghị của Tiểu Cao theo bản năng, thiếu niên không phân biệt được trò đùa của con người, trời sinh lí trí nhàm chán. Có điều thứ cậu suy xét không phải là "có nên vứt bỏ Âu Phục không", mà khó khăn lớn nhất của họ hiện giờ chính là mang theo những người này đồng thời đột phá vòng vây. Vì họ chỉ có ba người, có thể cõng ba người cá "mẫu thể" đã là nhiều rồi.
Vấn đề thứ hai cũng rõ ràng, ngoài việc thể lực của người chơi không ngừng bị mài mòn trong khi dân làng luôn sung sức, họ còn vướng chuyện phải bảo vệ những người này.
Dân làng đã không khác gì thú hoang, hình như độ thông minh cũng sụt giảm.
Nhưng chúng không ngu đến mức thiểu năng, sau một hồi điên cuồng tấn công để trả thù cũng nhanh chóng ý thức được như vậy chỉ khiến thế cục giằng co, bèn chuyển sang tấn công những bộ tộc kia. Đám Nguyên Dục Tuyết ngoài phải bảo vệ bản thân còn phải bảo vệ họ, lập tức bị kiềm chế rất nhiều, không thoải mái chiến đấu được.
Những người bị nuôi nhốt tuy rất trì độn, nhưng bản năng nhận biết nguy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-hinh-nguoi/1451418/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.