Edit: Ry
Trên người Nguyên Dục Tuyết đầy rẫy những vết thương vụn vặt, còn có vết máu to tướng quái vật để lại sau lưng, da thịt gần bên ngoài gần như không có chỗ nào là lành lặn, bị chất lỏng đỏ tươi bao trùm.
Bọn họ phá vỡ lồ ng năng lượng chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng còn hơn cả địa ngục nhân gian.
Tóc Quăn lảo đảo chạy tới, thậm chí còn chật vật trượt chân ngã ra đất, đầu gối đập xuống bầm tím. Gã lại hoàn toàn không bận tâm, đáy mắt phản chiếu bóng người đẫm máu kia, giọng nói không thể lưu loát nổi.
Giống như sợ mình sẽ phá tan mộng cảnh mỏng manh.
"Nguyên, Nguyên Dục Tuyết."
Giọng gã run rẩy, Tóc Quăn muốn vươn tay, nhưng ngay trước khi chạm phải những vết máu kia lại run sợ dừng lại.
Những vết thương đáng sợ gần như không có chỗ cho ngón tay chạm vào, thậm chí bất cứ một loại tiếp xúc nào cũng đều là cực hình. Tóc Quăn không dám chạm vào Nguyên Dục Tuyết, chỉ không ngừng gọi tên cậu, mong mỏi một lời đáp lại yếu ớt. Mà dù có dùng bao nhiêu thuốc đỏ trị thương cho Nguyên Dục Tuyết, hiệu quả tạo thành lại chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Gã không dám nghĩ tới kết cục tồi tệ nhất.
Những người khác gắt gao nhìn cảnh tượng này, cũng đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mắt Váy đỏ hoe, dù cô không muốn để lộ vẻ yếu đuối thì kẽ răng đang nghiến chặt vẫn thoát ra chút tiếng nức nở.
"Nguyên Dục Tuyết." Cô gần như là mở miệng khóc, mắt phủ kín sương mù mông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-hinh-nguoi/1451999/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.