Mà động tĩnh truyền ra trong mật thất lập tức khiến người đàn ông răng hô canh giữ ở cửa cầu thang chú ý. Rất nhanh, gã đã lao đến cửa mật thất, khi nhìn thấy Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay Mạnh Hậu, đôi mắt gã lập tức sáng ngời.
Ánh mắt lửa nóng của gã dán chặt lên cây gậy sắt huyền bí trên tay Mạnh Hậu, trong mắt dâng trào sự tham lam tột độ.
Thấy người đàn ông răng hô đột nhiên chạy đến, ánh mắt Mạnh Hậu hơi trầm xuống.
“Mạnh huynh, trước đó chúng ta từng có hứa hẹn, sau khi giúp đỡ lẫn nhau thì Linh Nguyên Quả ngàn năm thuộc về ngươi, vũ khí này là của ta.”
Người đàn ông răng hô như nhận thấy ánh mắt khác thường của Mạnh Hậu, nhíu mày và nói: “Hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa.”
Mạnh Hậu hơi nhướng mày kiếm, dửng dưng nói: “Bảo vật lấy được dựa vào bản lĩnh của ta thì làm sao thuộc về ngươi được, thật là buồn cười.”
Vừa nghe lời này, phản ứng đầu tiên của người đàn ông răng hô là ngơ ra, sau đó tỉnh táo lại thì lập tức nổi trận lôi đình.
“Mạnh Hậu, lúc trước ta đã nhường Linh Nguyên Quả ngàn năm cho ngươi, lần này lại muốn độc chiếm vũ khí này, da mặt ngươi có dày quá không!” Tên răng hô trừng Mạnh Hậu, tức muốn hộc máu mà lớn tiếng mắng.
“Chỉ cần có thể giành được bảo bối thì cần gì đến da mặt?” Mạnh Hậu cười nhạo một tiếng, cúi đầu nhìn Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo âm u.
“Chết tiệt! Ta giết thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-than-bi-cua-sat-thu/1149372/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.