Từ Linh Phủ khẽ mím môi, trong lòng thầm nghĩ: học bá quả nhiên vẫn là học bá, không trách được người ta tuổi còn trẻ đã đỗ tiến sĩ.
Theo lời Cù thị, trong triều Đại Tuyên, việc đỗ tiến sĩ là vô cùng khó khăn. Nhiều người khổ công dùi mài kinh sử hàng chục năm vẫn chưa chắc đạt được tư cách tham gia khoa cử.
Thống kê cho thấy, đa phần những người đỗ tiến sĩ đều ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi. Còn những ai dưới ba mươi đã đỗ, đều là nhân tài kiệt xuất. Do đó mới có câu: “Ba mươi già tú tài, năm mươi trẻ tiến sĩ.”
Khuất Nguyên Đình hơn hai mươi tuổi đã đỗ tiến sĩ, có thể gọi là kỳ tài trời ban cũng không ngoa.
Từ Linh Phủ chăm chú nhìn vào gương mặt nghiêng của Khuất Nguyên Đình, trong lòng không khỏi thầm cảm thán.
Khuất Nguyên Đình dừng bước, bật cười hỏi: “Vì sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?”
Từ Linh Phủ lúng túng đáp: “Chỉ là muốn chiêm ngưỡng học bá sống trông ra làm sao.”
Khuất Nguyên Đình hỏi: “Học bá là gì?”
“Chính là kiểu người như ngài, học giỏi đến mức khiến người khác dù có chạy hết sức cũng chẳng thể đuổi kịp, chỉ còn biết đứng từ xa ngước nhìn.” Từ Linh Phủ nói một hơi dài.
Ánh nắng chiều tà màu vàng rực rỡ chiếu lên hàng mi của nàng, lấp lánh như phủ ánh sáng vàng. Đôi mắt nàng như chứa dòng nước trong trẻo, linh động.
Khuất Nguyên Đình như bị ma xui quỷ khiến, bất giác đưa tay định chạm vào hàng mi cong cong quyến rũ ấy.
Ngay khi đầu ngón tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-lang-xuan-thieu-thuyen-truong-thieu-dao/2395035/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.