- Dương huynh... Trong đại sảnh, bỗng nhiên Tuyết Nguyệt cắn răng nghiến lợi gọi.
Khóe mắt Dương Khai co rút dữ dội, trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng chỉ có thể mỉm cười chắp tay: - Tam thiếu, vẫn khỏe chứ!
- Nhờ phúc của ngươi! Tuyết Nguyệt lạnh lùng đáp.
Tự dưng, nghe hai người đối thoại, Thần Đồ rùng mình, bản năng cảm giác được hai người có ân oán gì đó!
Hắn nhìn Tuyết Nguyệt, lại liếc Dương Khai, hắng giọng một tiếng, chuẩn bị khuyên giải, nào biết còn chưa nói, Tuyết Nguyệt lạnh băng liếc hắn: - Ngươi ra ngoài, ta có chút chuyện muốn nói với Dương huynh!
Nàng cắn hai chữ Dương huynh rất nặng.
Thần Đồ nuốt nước miếng ục một cái, trong lòng thiên nhân giao chiến, một bên là chữ nghĩa đứng đầu, bạn bè gặp nạn không tiếc mạng sống; một bên là mạng nhỏ quan trọng, còn núi xanh sợ không gì có củi đốt...
Hắn chỉ chần chờ 2 nhịp thở, liền nghiêm mặt nói: - Ừm, nếu vậy, nhị ca ra ngoài chờ, các người.... từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện!
Vừa nói, hai chân thổi gió, bước nhanh ra ngoài, còn nháy mắt ra dấu cho Xuân di cùng Lê Nặc đang ngây người mà đau lòng.
Hai nàng hiểu ý, lén trừng Dương Khai, đi theo ra ngoài.
Đùng...
Cửa chính đại sảnh đóng lại.
Thần Đồ cùng Xuân di Lê Nặc vội dừng bước, nghiêng người, vểnh tai lắng nghe.
Bên trong không có động tĩnh, vừa không có chiến đấu cũng không có cãi nhau, yên lặng không thể tưởng tượng.
Hồi lâu sau, cuối cùng Thần Đồ không nhịn được, lo lắng nói: - Tam đệ sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-luyen-dien-phong/1246746/chuong-1896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.