Từ sau ngày Ace đánh nhau với Gintoki, thì mấy năm kế tiếp Ace cũng không nói một câu nào với Gintoki, thậm chí một ánh mắt cũng không thèm nhìn.Đối với thái độ làm lơ của Ace, Gintoki cũng không để bụng mà như cũ lười biếng và hay châm chọc người khác theo ý mình.
Sau vài lần liên tục thuyết giáo và quở trách vô dụng, đám người Dadan cũng dứt khoát mặc kệ Gintoki, tùy ý nuôi thả tự do cậu.Tổng thể mà nói, thì cuộc sống như vậy vẫn rất thoải mái dễ chịu.
Có điều, những ngày thoải mái nhất rồi vẫn sẽ đến lúc kết thúc.Ví dụ như lúc Garp trở về.“Ông nội đã về rồi đây!”“Linh hồn tà ác mau lui đi!”Ngay nháy mắt Gintoki nhìn thấy ông già nào đó thì đã lập tức túm một tên sơn tặc ở gần đó ném qua.
Kết quả, tên sơn tặc đáng thương kia đã bị Garp đá thẳng văng ra ngoài.“Tên nhóc thối tha, dám gọi ông nội của mình là linh hồn tà ác sao?”“Ông chính là linh hồn tà ác mà! Một linh hồn ông già tà ác từ dưới địa ngục chuẩn bị kéo người khác cùng xuống địa ngục theo mình!”“Có gan nói lại lần nữa! Ta trực tiếp ném con xuống luôn đấy, tên nhóc hỗn láo này!”“Thấy chưa, con biết ngay mà!”Garp đang đánh nhau với Gintoki, thì lúc này đúng lúc Ace từ trong phòng bước ra.
Nhìn thấy Ace, Garp thân thiết chào hỏi.“Ồ, Ace đó à! Đã lâu không gặp, lại cao hơn rồi!”Ace liếc một cái nhìn Garp, không nói lời nào mà chạy đi mất.“Hửm?” Garp nhéo mặt Gintoki hỏi: “Thế này là sao? Con không trở thành bạn tốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vua-hai-quan/2615766/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.