Những năm ấy Lục Gia Xuyên đã trải qua gì, Chúc Dĩ Lâm đã từng suy đoán.
Nhưng vì anh kiến thức nông cạn, đánh giá thấp mức độ ác liệt của nhân tính, anh thực sự không ngờ rằng, nhà họ Lục lại tệ hại hơn cả tưởng tượng của mình.
Anh ôm lấy Lục Gia Xuyên, người kia nôn nóng muốn biết đáp án, lo lắng nắm áo anh, biến cái ôm này thành xô đẩy lôi kéo.
Chúc Dĩ Lâm ra sức giữ gáy Lục Gia Xuyên, ấn hắn lên vai mình: “Em không sai, mà dù có sai thì sao? Em không làm gì cả, em chỉ không làm bất cứ điều gì mà thôi. Năm xưa khi ông ta vứt bỏ em, liệu có từng nghĩ có thể em sẽ chết không?”
“…”
Lục Gia Xuyên dần dần bình tĩnh lại, Chúc Dĩ Lâm hôn tóc hắn: “Anh sẽ không trách cứ em, càng không căm ghét em. Chúng ta kết hôn đi. Những chuyện đó đều qua rồi, em cứ quên đi được không?”
“Em cũng muốn quên, nhưng em…” Mặt Lục Gia Xuyên úp sấp vào cổ Chúc Dĩ Lâm, khẽ cọ, “Nếu như em không phải Lục Gia Xuyên, anh không quen biết em, không có tình cảm thiên vị. Anh nghe việc này, liệu có cảm thấy em có chút đáng sợ không?”
Chúc Dĩ Lâm khựng lại: “Anh không thể nào không thiên vị em.”
“…”
Lục Gia Xuyên chìm vào một cảm giác xoắn xuýt khó nói nên lời. Hắn có phần mâu thuẫn, lúc thì cứng rắn đến mức đáng sợ, lúc lại yếu đuối như thể mãi mãi không trưởng thành, vẫn nhạy cảm cố chấp như thời vị thành niên, không học được lý trí và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vua-hinh-tuong/869715/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.