Giang Trì Cảnh bỗng nhận ra việc ngăn cản Hứa Thắng vượt ngục chẳng khác gì đi nhảy bungee. Ai mà chẳng biết lúc đến nơi thì cứ nhắm tịt mắt rồi nhảy xuống thôi, nhưng khi thực sự đặt chân đứng ở rìa cầu nhảy, rất nhiều người đều sẽ có tâm lí muốn rút lui.
Chuyện ngăn cản Hứa Thắng vượt ngục cũng thế, nghe thì đơn giản như kiểu chỉ cần bắt xe chở hàng dừng lại rồi lôi Hứa Thắng ra là xong. Nhưng lúc cần phải ra tay, chẳng hiểu sao Giang Trì Cảnh lại có cảm giác nôn nao khó tả.
Không phải là anh sợ hãi gì, nhưng trước giờ chưa từng trải qua chuyện này nên lòng anh có hơi rối như tơ vò.
Lỡ như có quản giáo khác phát hiện anh đang loay hoay ở bên ngoài khu vực trại giam thì sao? Lỡ như Hứa Thắng quyết không hợp tác buộc anh phải gọi đội tuần tra đến thì sao? Ngẫm kĩ lại mới thấy chuyện này tồn tại nhiều yếu tố không xác định quá, nào có đơn giản như cách Trịnh Minh Dịch nói.
Vốn dĩ sau khi nghe Trịnh Minh Dịch thông não, tâm trạng của Giang Trì Cảnh đã ổn định hơn nhiều. Thế nhưng giây phút biết được tối nay Hứa Thắng sẽ vượt ngục, nội tâm của anh lại bắt đầu sẽ trở nên xao động.
Anh định sẽ gặp Trịnh Minh Dịch hỏi han chi tiết kế hoạch ngăn cản một lần nữa nhưng đến trưa lại chẳng thấy bóng dáng người nọ xuất hiện đều đặn như mọi lần.
Vài phạm nhân biết chuyện Hứa Thắng chỉnh Lão Cửu một trận cho ra trò nên đã đến thư viện đọc sách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vung-cam/2147/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.