- Quỳnh ơi mày có sao không, mày đừng chết Quỳnh nhé!
Tôi không chết. Phải thôi, chẳng có ai chết vì đau khổ cả. Tôi vẫn sống và chẳng những thế còn đạt số điểm cao nhất trong một trường đại học danh tiếng. Mẹ dành cho tôi cái nhìn đầy hãnh diện. Thầy cô hài lòng. Lũ bạn thán phục. Cả chồng thư dày cộm mà ban biên tập của nhà xuất bản vừa gửi đến, họ hết lời khen ngợi tập truyện đầu tay tôi vừa hoàn thành... Nhưng còn có ý nghĩa gì? Những kỷ niệm tươi đẹp bỗng chốc biến thành niềm đau bỏng rát.
Nhờ thời gian, tôi hiểu ra cuộc hôn nhân đường đột của Minh là do gia đình sắp đặt, nhưng vẫn không lấp khỏi nỗi hụt hẫng là tại sao tôi lại yêu một người yếu đuối đến như thế. Mẹ ôm tôi vào lòng, vỗ về: “Khi nào biết cảm thông, con sẽ thấy dễ chịu hơn”.
Đúng như lời mẹ nói, đến khi tôi trở thành đứa con gái biết cảm thông thì mọi nỗi đau dần lắng xuống. Tôi biết cảm thông để xoa dịu hàng ngàn câu hỏi “tại sao” trong lòng, để nhận ra rằng cuộc sống chẳng phải lúc nào cũng diễn ra như mình mong muốn. Thì thôi, hãy vùi quên đi những dấu yêu một thuở và giữ lại cho nhau những gì tươi đẹp nhất, Minh nhé!
Tôi tìm trên giá sách, lấy cuốn “Mùa đông ấm” viết lời tặng và đưa cho Minh.
Minh chào tạm biệt tôi, hôn lên trán bé Mi và lặng bước. Tôi nhìn theo con đường trải rộng thênh thang trước mặt Minh, lòng tin rằng, Minh sẽ không còn buồn bởi vì hôm nay,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vung-dai-tuoi-17/2642895/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.