Edit: Adelia
Beta: Doãn Uyển Du
Tang Trĩ kỳ thực không rõ anh bao nhiêu tuổi. Nhưng nghe anh vừa nói như thế lại liên tưởng đến tuổi tác của Tang Diên, cô sa sầm mặt, không vui vẻ nói: "Anh rất già."
"..."
Anh rất già.
Già.
Mặc dù Đoàn Gia Hứa không quá để tâm đến tuổi tác nhưng nghe đến những lời này vẫn chính là có cảm giác ngực bị đâm một dao.
Vừa mới qua hai mươi anh đã phải đội thêm một chữ "Già" thế này, Đoàn Gia Hứa không biết phải hình dung tâm trạng của chính bản thân mình lúc này như thế nào. Anh chậm rãi thở hắt ra, gằn từng tiếng hỏi: "Tôi già?"
Tang Trĩ lại gật đầu: "Anh già."
"..."
Trầm mặc vài giây.
"Cô bé, em cảm thấy tôi già ?" Đoàn Gia Hứa nhìn thẳng vào cô, đại khái cảm thấy quá mức hoang đường, không vui vẻ nổi: "Vậy sao em không gọi tôi là chú ?"
"A.", Tang Trĩ suy xét một phen, cảm thấy rất có đạo lý, ngay tức khắc thay đổi cách xưng hô, "Chú."
"..."
Đôi mắt to tròn của cô gái nhỏ, vừa trong veo lại sạch sẽ, không có nửa điểm tạp chất, lúc nói chuyện còn thật sự nghiêm túc, giống như từng câu từng chữ đều là nói ra từ tận đáy lòng.
Bằng biểu hiện thuần khiết nhất, đồng thời cũng gây ra vết thương cho người đối diện.
Lúc này Trần Minh Húc cắt ngang cuộc đối thoại của hai người. Ông ấy đặt trước mặt Đoàn Gia Hứa một tách trà, có chút xấu hổ nói: "Thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vung-trom-yeu-anh/1307907/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.