Thân thủ của ám vệ của Lâm Thiên Bảo không giống nhau, người đi đường nhìn thấy biến cố đều sợ hãi tránh xa, để con phố trở nên trống trải.
Lâm Kỳ vội vàng đi tới, khom người xin lỗi thánh tôn: “Thật xin lỗi, khiến các vị sợ hãi rồi.” Lời vừa dứt, bản thân hắn liền đỏ mặt, thầm nghĩ mình đúng là hồ đồ, tự nhiên lại toát một câu không đầu không đuôi.
Tình huống trước mắt, mặc kệ như thế nào cũng không nhìn ra đối phương bị sợ hãi, người bị dọa là người bên phe mình mới đúng.
Lâm Kỳ thấy thánh tôn mặc kệ mình, hắn ta âm thầm ra hiệu cho thuộc hạ, đưa Lâm Thiên Bảo sợ đến hai chân mềm nhũn, thần trí ngơ ngác sang một bên.
Chờ Lâm Thiên Bảo rời khỏi khu vực nguy hiểm, cuối cùng Lâm Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng hắn ta không thích Lâm Thiên Bảo, hoặc nói là hận. Đối phương là đứa con được bảo chủ yêu thương nhất, ngộ nhỡ y bị hại ở nơi này, e rằng cái mạng của hắn ta cũng phải bù vào.”
“Nếu hai vị đại nhân không có việc gì khác, chúng tôi xin phép cáo lui trước.” Biết nhóm người thánh tôn không thèm nghe lời nói nhảm của mình, Lâm Kỳ nói xong liền vội vàng rời khỏi nơi đầy thị phi này.
Nhưng, sự thật không đơn giản như hắn ta nghĩ.
Bỗng nhiên, Thủy Lung nói: “Ban đầu, ngươi nói Lâm Gia Bảo muốn tìm bọn ta?”
Bước chân của Lâm Kỳ khựng lại, quay đầu nhìn Thủy Lung, không hiểu rõ ý của đối phương, ngoài miệng nói: “Ta thấy các vị đại nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-bai-han-phi-manh-phu-duong-thanh-vuong-phi-kieu-ngao-duong-nen-phu-quan/1704281/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.