Phượng Tử Hề thấy Tiểu Hồng có vẻ bất an, mới nói nhẹ: "Tôi không phải là ác thú nên cũng không cần phải sợ. Là người hầu của Phượng gia cần nhớ kĩ hai điều. Thứ nhất, nghe lời chủ nhân, thứ hai, không để người lạ vào nhà! "
Tiểu Hồng nghĩ về việc để cho Phượng Kim Hải vào nhà liền nhanh chóng cúi đầu xuống, nói" Cái đó... cái đó...."
Phượng Tử Hề thấy Tiểu Hồng nói lắp liên tục, đành chen ngang:"Chuyện của Phượng Kim Hải không trách em được! "
Ai biết được Phượng Kim Hải lại không biết xấu hổ như thế!
Tiểu Hồng nghe thấy những lời đó, hòn đá đè nặng trong người cũng được gỡ xuống.
"Cảm ơn tiểu thư"
Cô cứ nghĩ rằng tiểu thư sẽ trách mình, nhưng không ngờ rằng...
Có một hơi ấm dâng lên từ đáy lòng Tiểu Hồng, tiểu thư thực chất không phải kiểu người tàn bạo!!
"Hề Hề, mau gọi cho bệnh viện, nói ông ta đã đi rồi!" Liễu Duyệt chợt nhớ ra điều gì, mới quay sang dặn dò Phượng Tử Hề.
Phượng Tử Hề nhún vai, cười quỷ dị: "Con chưa gọi cho bệnh viện!"
Cô vốn chỉ cầm điện thoại nói vài câu để dọa Phượng Kim Hải!
Thật không ngờ ông ta cũng quá nhát gan đi!
"..." Liễu Duyệt ngẩn người.
Thì ra mọi chuyện là như vậy!
"..." Đôi mắt của Doãn Thu sáng ngời, ánh lên sự ngưỡng mộ.
Hề Hề lợi hại quá đi, chỉ một cuộc điện thoại hờ đã giải quyết xong tất cả!
"..." Tiểu Hồng.
Tiểu thư lừa ông ấy ư!
-
Sáu giờ.
Sau khi ăn bữa tối, mọi người cùng quây quần trên ghế sofa trò chuyện.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/295797/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.