Lời nói vừa dứt, Phượng Tử Hề đã xuất chiêu. Vẻ mặt cô chỉ có sự khinh miệt, hoàn toàn không chút sợ hãi.
A Cường theo tiềm thức lùi lại hai bước. Một người đàn ông ở phía sau rất nhanh đã tiến lên ra đòn tấn công Phượng Tử Hề. Tuy nhiên, rất không may mắn khi chỉ vài giây sau đó đã bị trúng một quyền của cô.
Vệt máu đỏ tươi như đóa hoa hồng diễm lệ đang nở rộ...
Người đàn ông đưa tay ra lau cái mũi đang tê rần vì đau đớn, đôi mắt trợn to hết cỡ, rất kinh hoàng mà hét lên: "Ah, máu, máu!"
Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng "Phanh--" Cả cơ thể cao lớn lập tức như một con diều đứt khỏi dây rơi xuống mặt đất.
Trên trán Phượng Tử Hề vẽ ra vài vạch đen, khóe miệng khẽ động, mới chỉ vậy thôi đã ngất rồi hay sao!
Đôi mắt của A Cường tối sầm, hắn đá vào người đàn ông vừa ngã xuống đất. Giọng điệu vô cùng kinh thường và ghét bỏ: "Vô dụng"
Thừa dịp đối phương đang mất tập trung, Doãn Thu tiến lại gần Phượng Tử Hề, nhỏ giọng hỏi: "Hề Hề, cậu muốn chạy không?"
Nhiều người như vậy, hai người bọn cô không đánh lại hết được!
Phượng Tử Hề khẽ nhướn mày, vẻ mặt đầy hồ nghi: "Sao phải chạy?"
Đám người này ỷ mạnh làm chuyện xấu xa. Nếu hôm nay không chấn chỉnh, ai dám đảm bảo chúng sẽ không gây nên họa gì trong tương lai!
Doãn Thu chớp mắt, ngay lập tức hiểu ẩn ý của Phượng Tử Hề, một nụ cười vui vẻ vẽ lên trên khuôn mặt cô.
Ánh sáng đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/295805/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.