Ánh trăng bên ngoài sáng rực, bầu trời lấp lánh ánh sao, còn bên trong nhà, mọi ngóc ngách đều tràn ngập niềm vui...
Tiếng nhạc chuông thanh thúy vang lên, phá vỡ bầu không khí ấm áp.
Phượng Tử Hề lấy điện thoại di động ra, lướt qua dãy số trên màn hình, là số lạ!
Đầu ngón tay cô ấn nhẹ một cái, sau đó tùy tiện ném chiếc điện thoại xuống một góc của ghế sofa.
Bà nội Dạ ở đầu dây bên kia nghe một tiếng "tút", vẻ mặt trở nên trống rỗng, tay phải đỡ cằm, đầu hơi nghiêng nghiêng, sau một hồi suy nghĩ, bà nhấp giọng hô to "Tên vô lại, mau lại đây..."
Dạ Lăng Mặc ở trong phòng tắm nghe thấy âm thanh hoảng loạn của bà nội, tay trái giơ lên, ném con thỏ trắng xuống đất. Anh bước nhanh ra ngoài, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bà nội Dạ giơ tờ giấy ra trước mặt anh: "Đây là số của Hề Hề đúng không "
Dạ Lăng Mặc liếc xuống, nhẹ nhàng gật đầu:"Là số của cô ấy "
Bà nội Dạ nghe vậy, trên trán hiện ra hình chữ xuyên, mày khẽ nhíu lại, lẩm bẩm:"Thật khó hiểu "
Tại sao Hề Hề lại không nghe điện thoại của bà vậy!
Dạ Lăng Mặc đứng bên cạnh bà của mình, hai tay đút trong túi quần, con ngươi sâu thẳm hiện lên một mạt trầm tư. Lát sau, đôi môi mỏng gợi cảm nhếch lên một đường mờ nhạt. Từ cơ thể anh tản mát ra hơi thở lạnh lẽo...
Người giúp việc đứng gần đấy khẽ rùng mình một cái, cắn chặt môi không dám nói.
Sau một hồi im lặng, bà nội Dạ nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/295865/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.