“Nhuận Ngọc, tỉnh tỉnh lại, mau tỉnh dậy ăn sáng.”
“Ưm…” – nàng không nhúc nhích vẫn tiếp tục ngủ say.
“Nhuận Ngọc, đừng ngủ nữa, ăn một chút gì đi.”
Ồn ào chết được, nàng trở mình quay vào bên trong tiếp tục ngủ.
“Nhuận Ngọc, nếu còn không mau tỉnh đừng trách bổn vương không khách khí nha.”
Đột nhiên đôi môi mềm mại như cánh hoa bị một vật gì đó phủ lên, nhưng lại tạo một cảm giác ấm nóng, đặc biệt dịu dàng, tiếp theo đó lại cảm nhận được có vật gì đó chầm chậm cọ xát vui đùa mơn trớn trên thân thể nàng, với tinh thần còn u mê chưa tỉnh táo, bản năng nàng cũng bắt đầu đáp lại những hành động kia, thoáng chốc nhiệt độ toàn thân đã bừng bừng, miệng đắng lưỡi khô hơn, hơi thở dần trở nên gấp gáp….
Không, không đúng, phải nói là hoàn toàn không thể thở nổi…
Nàng bỗng mở to mắt ra, đối diện là đôi mắt xanh lục quen thuộc, “Không – mau buông ra…” Nàng cố gắng đẩy hắn thật mạnh, chỉ tiếc thân mang trọng thương, có lòng nhưng không sức, không thể như ý muốn.
Hai người hôn nhau một hồi thật lâu thì Liễu Húc mới thỏa mãn mà buông nàng ra, lúc này khuôn mặt của nàng hoàn toàn ửng hồng.
“Chàng… chàng thật quá đáng.” Nàng nằm trên giường mà mắng, âm thanh mềm mại yếu ớt vô lực, làm cho người nghe chẳng những không có chút cảm giác bị mắng, mà lời nói đó như nảy sinh thêm mị lực nâng cao dục vọng khao khát mãnh liệt của hắn.
“Nếu không làm như vậy thì làm sao nàng có thể lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-ba-dao/2241148/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.