Bé im lặng phân tích tình huống trong đầu mình, rồi lại nhìn Ân Tịch Ly, cười một cách ngọt ngào, sau đó vô cùng nghiêm túc, thành khẩn hỏi mẹ mình: “Mẹ, mẹ thiếu bạc của người ta sao?”
Hạ Thiên vừa nhìn thấy con trai, hốc mắt ngay lập liền tức đỏ lên, trong lòng lại cảm thấy ủy khuất, con trai là do nàng sinh ra, cũng là một phần tâm tư của nàng, hiển nhiên là nàng cũng biết nó đang nghĩ gì, nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận này, nàng biết, thật ra là bé đang lo lắng nàng bị người ta khi dễ.
Nàng vội vàng lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không có. . . .”
“Vậy mẹ cướp thê tử của người ta sao?”
“Nào dám. . . . .”
“Hay là lại phá tung phòng ở của người ta rồi?”
“Làm sao có thể. . . .”
“Nếu mẫu thân đã không thiếu bạc của ngài, không cướp thê tử của ngài, cũng không phá chỗ ở của ngài, vậy thì. . . .” Tiểu Phàm đỡ mẹ mình ngồi dậy, đôi mắt to tròn mang theo mấy phần uy hiếp nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Ân Tịch Ly: “Đại gia, ngài không được khi dễ mẫu thân như vậy, nếu không, Tiểu Phàm sẽ tức giận!”
Nếu Tiểu Phàm tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ân Tịch Ly nhìn con trai mình, tình cảm dịu dàng trong lòng lại hóa thành từng cơn sóng nhẹ, hơn nữa, lúc nhìn thấy bé bảo vệ Hạ Thiên như vậy, khóe miệng của hắn không nhịn được mà giương lên, lần đầu tiên hắn nhìn thấy, đã khó tránh được cảm giác quen thuộc, đây chẳng phải là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1702606/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.