Tiểu Phàm ngồi trên bậc thềm, hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn đăm đăm vào ngọn núi cách đó không xa.
Từ lúc sinh ra tới khi bé bắt đầu hiểu chuyện, bé đã cho rằng sư phụ cũng chính là cha của mình, vì vậy mà bé vẫn luôn đặc biệt yêu thích sư phụ, sau này mẹ lại nói với bé rằng đó không phải là cha.
Bé hỏi mẹ, vậy cha là ai, cha đang ở nơi nào?
Lúc ấy, mẹ không nói gì, chỉ ôm bé rồi khóc, bé không hiểu tại sao mẹ lại khóc, mẹ chỉ nói rằng, mẹ bị người ta khi dễ, mẹ rất muốn về nhà, còn nói, trong nhà có một dì tên là Ngôn Hoan nữa.
Từ đó về sau, bé cũng không hỏi những chuyện có liên quan đến cha, bởi vì bé không muốn nhìn thấy mẹ khóc, chỉ trừ một vài lần mẹ chủ động nhắc tới mà thôi.
Nhưng mà bây giờ, lại có một người xuất hiện trước mặt bé, người đó lại là cha. . . . .
Đôi mắt của Tiểu Phàm đỏ hoe, bé cảm thấy sống mũi có chút cay cay, lại có chút chua xót, khiến cho bé phải khịt khịt vài cái.
Cha không giống như trong tưởng tượng của bé. . . . .
“Tiểu Phàm!” Hạ Thiên từ phía xa chạy tới, nhìn thấy con trai bảo bối đang ngơ ngác ngồi trên bậc thềm, nàng cảm thấy lòng mình đau xót, nước mắt bỗng chốc tuôn rơi. . . . .: “Huhu. . . .Tiểu Phàm. . . . .Mẹ xin lỗi. . . . .”
Tiểu Phàm quay đầu lại nhìn mẹ mình, khịt khịt mũi: “Mẹ đã nói rằng, mẹ không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1702608/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.