Văn Huỳnh Dương thất kinh ngẩng đầu lên hỏi “Hoàng thượng vì sao...”
“Không cần nói nhiều, không nên hỏi nhiều.” Phương Dục nghiêm mặt.
“Vâng.” Văn Huỳnh Dương vội vã cúi đầu.
“Năng lực của Đàn, ngươi và ta đều biết, vị trí này trừ nó ra không thể là ai khác” Phương Dục híp mắt phán một câu rõ như lòng bàn tay.
“Hoàng thượng vì sao không cho Thành vương danh chính ngôn thuận kế thừa vị trí của hoàng thượng?” Văn Huỳnh Dương nghi hoặc hỏi. Nếu như hoàng thượng muốn cho Phương Đàn thừa kế ngôi vị có thể trực tiếp truyền ngôi cho Vương gia, làm gì cần phải nhọc lòng lao tâm khổ tứ. Vạn nhất xảy ra sai sót, cái kia chẳng phải là hỏng chuyện lớn hay sao... Nhưng câu nói này ông không dám nói ra chỉ có thể để lại trong lòng.
“Có vài thứ phải tốn nhiều trắc trở mới cảm thấy quý giá. Trẫm sợ nó dễ dàng có được sẽ dễ dàng đánh mất“. Phương Dục thở dài bất đắc dĩ: “Hơn nữa Đàn quá mức nhân từ, đây là chính là nhược điểm. Trẫm muốn buộc nó phải trưởng thành, buộc nó trở thành vị vua không có nhược điểm. Tương lai quốc gia ký thác ở trên người của nó. Còn Phương Hàng lòng dạ nhỏ mọn, không thích hợp ngồi vị trí này nhưng lại rất thích hợp đem ra mài giũa Phương Đàn, vì thế trẫm chỉ có thể hi sinh hắn”
Tiếp theo thấp giọng tự nhủ: “Vốn dĩ Đàn không cần chịu khổ như vậy. Ai nha, ai bảo nó xuất thân từ hoàng gia”
Văn Huỳnh Dương cho rằng hoàng thượng ám chỉ là phải hi sinh Phương Hàng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-di-thong-tha/1848456/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.