Tống Ứng Diêu thu thập xong hành lí thì cùng Phương Đàn trở lại kinh thành.
Qua một quãng thời gian khá dài ngồi trong xe ngựa, Tống Ứng Diêu cảm giác được tốc độ xe ngựa giảm bớt, nàng đoán có lẽ đà vào kinh thành. Bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn nhìn xem từ khi nàng rời đi trong khoảng thời gian này kinh thành có biến hóa gì đó không hay không. Tống Ứng Diêu từ trong ngực Phương Đàn thoát ra, nhấc rèm cửa sổ xe ngựa, lén lút dòm ngó bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài náo nhiệt như trước, con đường rộng rãi người người chen chúc nhau mà đi, hai bên ven đường đầy quán xá cửa hàng nhỏ, xe ngựa cho dù là đi chính giữa nhưng phía trước có rất binh lính mở đường, thỉnh thoảng quá đông cũng sẽ tắc nghẽn.
Phương Đàn lại không cho phép binh sĩ thô bạo với dân chúng, binh sĩ không thể làm gì khác hơn là chậm rãi mở đường, phu xe vì không để đụng vào dân chúng cũng đem giảm tốc độ, bởi vậy xe ngựa trong đám chậm chạp bò như ốc sên.
“Sao vậy? Nàng muốn đi dạo?” Phương Đàn thấy nàng nhìn bên ngoài, cho rằng nàng muốn đi dạo, hướng gần tầm mắt Tống Ứng Diêu hỏi.
Tống Ứng Diêu nghe Phương Đàn hỏi nữu mặt lắc đầu “Không có”
“Hay là muốn về nhà Tống phu nhân?”
“Cũng chợt nghĩ đến” Tống Ứng Diêu thẳng thắn trả lời.
“Khi về vương phủ nàng sai người sang mời Tống phu nhân qua Vương phủ đi“. Phương Đàn hôn trán nàng: “Nàng cũng rất lâu không thấy Thái phi. Khi trở lại vương phủ, nàng cũng nên đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-di-thong-tha/1848523/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.