“Ngươi nghĩ ta là loại người thấy ngươi chết mà không cứu sao?” Cốc Hạo Nhiên vỗ về khuôn mặt đang nóng bừng của hắn, kiên quyết nói: “Biết ngươi trúng *** độc, ta lại càng không thể một mình rời đi, để ngươi ở lại tự sinh tự diệt.”
“Không được, ngươi tuyệt đối không thể lưu lại.” Thu Văn mạnh mẽ áp chế ham muốn trong cơ thể, đó là cái khát vọng muốn chạm vào nam tử trước mắt, xuyên thấu qua đôi tay đang ôn nhu vuốt ve mặt hắn, không ngừng thiêu đốt thân thể cùng linh hồn hắn. “Một khi *** độc trong ta phát tác, sợ rằng không khống chế được mình, ngươi chưa từng gần nam sắc, ta không muốn vấy bẩn ngươi…”
Hắn không hi vọng y nhìn hắn chịu ảnh hưởng của *** độc mà điên cuồng mất đi tâm tính, càng không muốn hại y. Y là kẻ duy nhất trong thiên hạ không vì hắn đoạn tụ chi phích [1] mà khinh bỉ, là tri kỉ tương giao trọng yếu.
“Bây giờ là lúc sống chết, miễn là có thể cứu ngươi một mạng, những việc khác ta không quan tâm.” Chỉ cần là vì Thu Văn, hắn cho dù phải trả giá bằng sinh mạng cũng không hối tiếc, càng không bàn là chính hắn vì y giải độc “Ta sẽ giúp ngươi giải *** độc.”
“Không … không thể!” hiệu lực của thuốc từ từ ngấm vào thân thể hắn, Thu Văn ngày càng thở dốc, tại nữa thân dưới của hắn bắt đầu xao động, hai mắt đỏ rực hỏa dục nhưng hắn vẫn cố gắng giữ vững một chút lý trí còn sót lại “Ta … không để cho ngươi … làm như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-dia-ai-tru/1131283/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.