🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong yến tiệc cung đình, ngồi ở vị trí cao quý nhất là hoàng đế.

Thái hậu không phải là trung tâm, nhưng ngồi bên trái phía trên chỗ hoàng đế, hướng Đông.

Bởi vì theo lễ nghi, phía Đông bên trái là tôn quý.

Lý ra tiếp theo nên là các Thái phi ngồi ở vị trí tôn kính, nhưng có lẽ vì hắn là huynh đệ ruột thịt của hoàng đế, lại vừa mới trở về sau nhiều năm, là tâm điểm chú ý của mọi người, cũng có thể là do các Thái phi đều không muốn ngồi gần hoàng đế, nên các Thái phi ngồi dưới Thái hậu, còn hắn thì được xếp ngồi bên phải hoàng đế.

Trông như thể địa vị của hắn cực kỳ cao quý.

Cung đình phân chia đẳng cấp rõ ràng, bàn ghế của hắn đều thấp và nhỏ hơn của hoàng đế một chút. Lúc này mọi người đã yên vị, chỉ còn Thái hậu và hoàng đế chưa đến.

Hai vị tôn quý nhất chưa đến, yến tiệc đương nhiên không dám bắt đầu. Mọi người ngồi đó yên lặng chờ đợi.

Người rất đông, nhưng cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai tiếng ho, không khí chẳng giống yến tiệc, mà giống như tang lễ.

Phù Diệp ngồi đó, chỉ cảm thấy hàng ngàn ánh mắt đang dán vào mình. Trong đám đông nam nữ già trẻ đều có, hắn nhìn mãi vẫn không biết Tạ Lương Bích là ai.

Tạ tướng địa vị rất cao, chỗ ngồi trong cung yến cũng rất gần, gia quyến của ông ta không thể ngồi cùng. Cả Thanh Thái Cung chật kín người, các nữ tử đều mặc triều phục lộng lẫy, hương thơm ngào ngạt, nam tử thì đa phần... cũng tạm được.

Duy có mấy vị công tử trẻ tuổi trông khá tuấn nhã nổi bật.

Bên ngoài đại điện lại có người bước vào, Phù Diệp liếc nhìn, vẫn không phải Thái hậu hay hoàng đế.

Hai mẹ con giả tạo này chẳng lẽ đang tranh nhau xuất hiện cuối cùng sao!

Hắn tưởng chuyện này chỉ xảy ra trong giới giải trí.

Song Phúc khẽ nói: "Điện hạ có muốn dùng chút đồ ăn lót dạ không?"

Phù Diệp lắc đầu, liền thấy bên ngoài một đoàn người đen nghịt tiến vào.

Phù Hoàng đến rồi.

Cả cung đều đứng dậy, quỳ lạy.

Không, là quỳ rạp, không một ai dám ngẩng đầu.

Phù Hoàng đi ngang qua trước mặt họ, ánh mắt lướt qua hắn, rồi ngồi xuống giữa đám cung nhân vây quanh.

Phù Diệp nghi ngờ y đến chỉ vì không muốn mọi người vui vẻ trong yến tiệc này.

Bởi vì sau khi y đến, yến tiệc vốn đã không náo nhiệt giờ càng thêm lạnh lẽo, chỉ còn tiếng ngọc va chạm của cung nhân qua lại.

Vì Phù Hoàng, cung đình này luôn khiến hắn cảm thấy như một cơn ác mộng xa hoa mà chết lặng, tựa yến tiệc dưới âm phủ.

Chưa đầy một phút, Thái hậu đã đến.

Quả nhiên là tranh làm người cuối cùng.

Yến tiệc cuối cùng cũng bắt đầu.

Phù Diệp ghét nhất là tham gia những bữa tiệc tập thể, đặc biệt là loại tiệc phân chia đẳng cấp rõ ràng như thế này, ăn đâu phải là món ngon, rõ ràng là nhân tình thế thái.

Lễ nghi trong cung yến rườm rà, nhưng hôm nay hoàng đế có vẻ tâm trạng không tệ.

Bởi vì Phù Diệp nghe thấy Tạ tướng ngồi dưới y thì thầm: "Đừng lo, bệ hạ có vẻ tâm trạng không quá tệ."

Phù Diệp nghe vậy quay đầu nhìn Phù Hoàng, thấy y chống tay lên đầu, đang nhìn chằm chằm vào hắn.

!

Phù Diệp lập tức đứng dậy, cười nâng chén rượu: "Thần đệ kính hoàng huynh một chén."

Thái hậu và mọi người đều nhìn sang.

Chương Thái hậu lập tức trừng mắt nhìn Tôn cung chính, bà không phải đã dặn bà ta nhắc Phù Diệp đừng đếm xỉa đến hoàng đế sao?

Trong hoàn cảnh công khai như thế này, Phù Hoàng thích nhất là điên cuồng, nếu y lấy Phù Diệp ra trêu chọc nhục mạ, thanh danh của vương gia mới phong chẳng phải sẽ tan tành sao!

Bà còn biết xấu hổ, bà không muốn trước mặt vương công quý tộc mà cãi nhau với hoàng đế!

Thà để Ninh Thái phi đập trứng vào đá còn hơn!

Bà đang nghĩ vậy, bỗng thấy Phù Hoàng cầm chén rượu lên uống một ngụm.

Chương Thái hậu thở phào nhẹ nhõm.

Phù Diệp lại nói: "Nhi thần cũng kính mẫu hậu."

Có Phù Diệp dẫn đầu, các tông thất và đại thần cũng đều nâng chén chúc rượu hoàng đế và Thái hậu, nói nhiều lời cát tường.

Chương Thái hậu lòng ấm áp.

Quả nhiên là trời cao thương xót, mới ban Hoàn Vương trở về!

Yến tiệc đêm trừ tịch này, cuối cùng cũng có chút không khí năm mới!

Lệ Thái phi lúc này đứng dậy, sai thái giám bên cạnh rót rượu, dâng lên trước mặt Thái hậu: "Thần thiếp cũng kính Thái hậu. Thái hậu từ tâm chiếu cố trong ngoài, đức hương tràn đầy, ý đức sáng ngời, thần thiếp cầu chúc Thái hậu phượng thể an khang, tùng hạc trường xuân."

Chương Thái hậu uống cạn chén rượu.

Phù Diệp cảm thấy đã đến lúc kính các Thái phi. Hắn bèn cầm chén rượu đứng dậy, cười tươi nhìn Lệ Thái phi.

Ai ngờ Lệ Thái phi lại rót thêm một chén rượu, đến trước mặt Phù Hoàng.

Thái phi là bậc trưởng bối của hoàng đế, kính rượu cũng không cần đi đến tận nơi, nhưng Lệ Thái phi cử chỉ cung kính, nói: "Bệ hạ đức phối thiên địa, thần thiếp cũng kính bệ hạ."

Phù Diệp nghe thấy bốn chữ "đức phối thiên địa", lập tức thấy trán nhói lên. Nhưng rượu ngự trong cung đều do cung nhân rót, chén rượu trong tay bà ta không phải là rượu độc.

Chỉ là Phù Hoàng không có ý định tiếp nhận.

Phù Diệp giải vây: "Hoàng huynh hơi say, chi bằng thần đệ thay uống."

Hắn cười nhìn Lệ Thái phi, Lệ Thái phi nhìn lại hắn, ánh mắt lạnh lẽo, Phù Diệp thấy không ổn, vội bước tới, Lệ Thái phi đã rút trâm bạc trên tóc, thẳng hướng Phù Hoàng đâm tới.

Tất cả xảy ra trong chớp mắt, Phù Diệp ôm lấy bà ta lăn xuống đất, chỉ nghe tiếng chén đĩa vỡ tan tành, hắn lăn qua những mảnh vỡ, có lẽ do thân thể yếu đuối, Lệ Thái phi lại dồn hết sức lực, hắn không thể khống chế bà ta ngay lập tức, Lệ Thái phi ôm lòng quyết tử, nắm chặt chiếc trâm định đâm vào cổ hắn, nhưng bị ai đó nắm lấy cổ tay, bà ngẩng đầu lên, đối mặt với khuôn mặt vô cảm của Tần nội giám, Tần nội giám xoay cổ tay, chiếc trâm liền từ tay bà ta đâm vào cổ mình.

Trâm bạc tẩm độc cực mạnh, đã đen một nửa. Phù Diệp bị ai đó túm cổ áo kéo dậy, thấy Lệ Thái phi ôm lấy chiếc trâm lùi lại, máu từ lòng bàn tay tuôn ra, cả đại điện xôn xao. Tần nội giám đứng trước Phù Diệp, quát: "Lệ Thái phi mưu phản, bắt lấy!"

Hộ vệ áo đen rút đao tiến lên, vây kín bà ta.

Phù Diệp hồn bay phách lạc, tay run rẩy.

Phù Hoàng nhìn Lệ Thái phi, giọng trầm đục: "Không ngờ còn có ngươi."

Lệ phi biết mình sắp chết, sắc mặt điên cuồng: "Cùng chung kẻ thù, đương nhiên phải giúp một tay rồi."

Thuốc độc phát tác cực nhanh, mặt bà xám xịt quỵ xuống đất, gương mặt dữ tợn: "Ngươi không cần tra hỏi thị nữ của ta, bọn họ không biết gì cả, ta chỉ là tùy hứng, không ai biết, chỉ hận trời không giúp ta, ta nguyện cùng con ta hóa thành quỷ dữ trong Thanh Thái Cung, nguyền rủa ngươi, đứa con hoang giết người thân!!"

Nói xong liền ngã xuống đất, tắt thở ngay lập tức.

Phù Diệp chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, sợ câu nói này chạm vào vảy ngược của hoàng đế, Song Phúc bên cạnh nói gì hắn cũng không nghe thấy, một lúc sau quay đầu, chỉ nghe Song Phúc nói: "Điện hạ, ngài đang chảy máu."

Phù Diệp cúi đầu, mới thấy áo bào của mình có máu thấm ra, vì hắn mặc áo đỏ, máu không rõ lắm, lúc này mới cảm thấy đau đớn dữ dội, chân mềm nhũn.

Hắn giơ tay lên xem, thấy một vết máu, hơi xanh, trong lòng thấy không ổn, có lẽ bị trâm bạc cứa vào.

Tần nội giám vội gọi thái y, hắn lùi lại một bước, va vào người khác, quay đầu nhìn, là Phù Hoàng.

Hắn hồn vía lên mây, nói: "... Chắc không sao."

Nói xong liền ngã vào lòng Phù Hoàng.

Phù Diệp nghĩ, nếu hắn chết như vậy, quả thực là xui xẻo.

Tiểu Ái: "Yên tâm, ngươi không chết. Lượng độc không nhiều, vết thương cũng không nặng."

"Ngươi có bỏ sót Lệ Thái phi không?!"

Tiểu Ái: "Trong nguyên tác, Lệ Thái phi sống đến hậu kỳ, còn định nhân lúc nam chủ công vào Kiến Đài để liên thủ với hắn, ngươi quên rồi sao? Có lẽ tình tiết đã bắt đầu thay đổi, Lệ Thái phi không phải đã nói mưu phản ám sát, càng chuẩn bị lâu, càng nhiều người biết, càng dễ lộ ra sơ hở? Lệ Thái phi có lẽ thật sự chỉ là tùy hứng."

Phù Diệp chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, dường như có rất nhiều vết thương, hắn mở mắt, thấy Tôn cung chính đang nhìn mình.

"Điện hạ tỉnh rồi." Bà nói với phía sau.

Không lâu sau, Chương Thái hậu vội đến, tinh thần hắn không tỉnh táo, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh dậy, bên cạnh đã là Song Phúc và những người khác đang hầu hạ.

Thấy hắn tỉnh, Song Phúc ra ngoài báo, không lâu sau Tần nội giám bước vào.

Lão dường như lại trở về vẻ mặt phúc hậu trước đây, da trắng, hơi mập, dù đã có tuổi, tóc bạc, nhưng không có nhiều nếp nhăn, như thể người lạnh lùng gi.ết ch.ết Thái phi trong yến tiệc đêm qua không phải là lão.

"Điện hạ tỉnh rồi." Tần nội giám nói, "Điện hạ đừng cử động mạnh, cẩn thận vết thương."

Vừa dứt lời, Phù Hoàng đã bước vào.

Y vẫn mặc bộ y phục dự yến tối qua, sắc mặt rất khó coi.

Tần nội giám và mọi người lui ra, Phù Hoàng đứng trước giường nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ngươi yên tâm, những gì ngươi phải chịu, bọn họ sẽ phải chịu hơn ngươi."

Phù Diệp hỏi: "Bọn họ là ai?"

Phù Hoàng nói: "Chút nhân từ đó không cần thiết. Ví như lúc đó nếu ta trừ tận gốc, cũng không có họa ngày hôm nay."

Phù Diệp biết y sẽ không dừng lại ở việc chỉ trừng phạt Lệ Thái phi.

Mây đen lại bao trùm kinh thành, chỉ sợ cả triều đình sẽ phải sống trong lo lắng hết cái Tết này.

Phù Hoàng ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: "Kỳ thực ngươi không cần xông ra. Nếu một phụ nữ thâm cung cũng có thể ám sát ta, ta đã chết nghìn lần rồi."

Phù Diệp nói: "Hoàng huynh cũng biết rất nhiều người muốn giết huynh. Con trai của họ đều chết ở Thanh Thái Cung, huynh còn tổ chức yến tiệc ở đó, rõ ràng là hành hạ họ."

"Họ không vô tội."

"Họ có lẽ không vô tội, nhưng như vậy chẳng phải là đặt bản thân hoàng huynh vào nguy hiểm sao?"

Phù Hoàng cười lạnh: "Sống chết do trời."

"Vậy đệ chịu khổ này uổng quá?" Phù Diệp nói xong liền định ngồi dậy, dường như vừa giận vừa hận, nhưng vừa động đậy, kéo theo vết thương, lập tức ngã xuống.

Phù Hoàng đè hắn xuống, quay đầu nói: "Thái y."

Thái y tiến lên, vén áo trong của hắn, chỉ thấy máu lại thấm đỏ một mảng, Phù Hoàng thấy máu đó chói mắt, khiến tim đập mạnh, y từng giết người vô số, nhưng chưa bao giờ như lúc này, đột nhiên thấy đầu đau không chịu nổi, liền đứng dậy rời đi, ra đến ngoài điện, chỉ thấy gió lạnh gào thét, nhưng y lại cảm thấy toàn thân run rẩy.

Thái giám mang nước máu ra ngoài. Tần nội giám tự tay chăm sóc Phù Diệp.

"Diệp", mang ý nghĩa quang minh lẫm liệt. Tên của các hoàng tử đời họ Phù Diệp đa phần đều có ý nghĩa tương tự, nhưng Tần nội giám cảm thấy, chỉ có Phù Diệp, cả ngoại hình lẫn nội tâm đều xứng đáng với cái tên này.

Phù Diệp nói: "Ở đây có Song Phúc hầu hạ là được rồi."

Tần nội giám nói: "Điện hạ vì cứu bệ hạ mà bị thương, lão nô thay bệ hạ chăm sóc điện hạ."

Bên ngoài gió bấc gào thét, Tần nội giám đuổi hết mọi người ra, quỳ xuống nói: "Điện hạ những năm không ở trong cung, có lẽ không rõ nhiều chuyện về bệ hạ?"

Phù Diệp nằm sấp trên giường nhìn lão.

Tần nội giám lại tiến gần hơn, dưới ánh nến lung linh nhìn kỹ dung mạo Phù Diệp, rồi chậm rãi nói: "Bệ hạ vốn là hoàng tử thứ hai, phía trên còn có đại hoàng tử, nhưng đại hoàng tử mất sớm, bệ hạ trở thành hoàng tử lớn tuổi nhất. Thuở nhỏ y đã nổi tiếng thông minh, lại được Chương Thái hậu nuôi dưỡng, thêm vào đó có công giữ thành, nên luôn là ứng cử viên thái tử tốt nhất. Lúc đó bệ hạ theo Tiên đế Võ Tông chinh chiến khắp nơi, tuổi nhỏ đã lập nhiều chiến công, trong quân đội vang danh một thời. Vì Võ Tông hiếu chiến, quần thần vì xã tắc, tấu xin tiên đế lập bệ hạ làm thái tử."

Tần nội giám nói đến đây, ánh nến trong mắt lấp lánh, "Đó quả thực là thời gian vinh quang nhất trong đời bệ hạ, lúc đó bệ hạ văn võ song toàn, các hoàng tử không ai sánh kịp, thần dân kính ngưỡng, đều mong y sau này trở thành minh quân như Minh Tông hoàng đế."

Rồi ánh sáng trong mắt Tần nội giám dần tắt: "Nhưng tất cả, sụp đổ vào năm bệ hạ mười sáu tuổi.

Năm đó, trong cung đột nhiên xuất hiện một bài đồng dao.

【Đương niên đông cung yến, kim xuân trúc tân sào. Cựu cung thảo vị thâm, dĩ văn sồ điểu khiếu】.

(Năm xưa yến ngự Đông cung,

Xuân này lại dựng tổ chung nơi nào.

Cỏ xưa chưa kịp xanh màu,

Đã nghe chim nhỏ vang câu gọi đàn.)

Đây là bài đồng dao về thân thế bệ hạ, ca dao chỉ thẳng vào quả phụ của Minh Ý thái tử, sau này được phong là Sở Quốc phu nhân Tang thị, nói bệ hạ là con của bà ta. Vì là chuyện xấu loạn luân, nên tiên đế giao y cho Chiêu Dương phu nhân nuôi dưỡng."

Tần nội giám cúi đầu: "Huyết thống trong sạch là nền tảng tồn tại của hoàng tử, những tin đồn như vậy thực sự kinh thiên động địa. Tiên đế nổi trận lôi đình, xử tử rất nhiều cung tần, nhưng chuyện này lại càng lan rộng. Đến khi liên quan đến ngày sinh của bệ hạ, thì thành đại họa."

Phù Diệp nắm chặt góc chăn.

"Thiên Vận năm đầu tiên tháng sáu, Minh Ý thái tử băng hà, tiên đế kế vị," Giọng Tần nội giám trở nên u uất, "Mà bệ hạ sinh vào ngày Hoa triều tiết năm Thiên Vận thứ hai."

Hoa triều tiết, là mười hai tháng hai.

Phù Diệp chỉ tính sơ qua, đã thấy lạnh cả người.

"Chuyện này thật giả khó phân, tiên đế phế thái tử vị của bệ hạ, sai ngài ấy rời kinh thành, dẫn quân chinh chiến. Lúc đó mọi người đều nghĩ tiên đế làm vậy là để ngài ấy tránh xa tin đồn, lập thân bằng quân công. Nhưng ai cũng biết, từ đó, ngài ấy không còn hy vọng lên ngôi nữa.

Dù vậy, bệ hạ từ nhỏ đã lớn lên trong quân ngũ, là hoàng tử có chiến công hiển hách nhất Đại Chu, tin đồn thân thế dù cắt đứt hy vọng đăng cơ, nhưng tính tình kiên nghị quyết đoán, không vì thế mà suy sụp, ngài ở trong quân nhiều năm, hiểu rõ mấy châu phía bắc chịu khổ vì người Hồ, nguyện ước cả đời là làm một vương thần trấn thủ biên cương, thu phục lại ba châu bảy quận bị người Hồ chiếm."

!!! Tốt lắm!

"Lúc đó bệ hạ theo quân chinh chiến khắp nơi, không trở về kinh thành, năm Thiên Vận thứ mười tám, bệ hạ theo quân đánh đến Tưu châu, đột nhiên trúng độc, quân y chẩn đoán là trúng độc điên cuồng... Bệ hạ từ đó rơi vào vực sâu không đáy! Mỗi lần phát bệnh đều đau đầu như búa bổ, mất đi ý thức, đặc biệt là lúc đầu, ngày đêm phát tác, gần như tiều tụy không thành hình người, tỉnh dậy thấy thái giám chết thảm, bệ hạ gần như tự hại! Ngay lúc này, ngài nhận được một tấm mật thư trong trướng!"

Nghe đến chi tiết này, Phù Diệp ngồi bật dậy.

"Tấm mật thư đó quả thực là đâm vào tim, nói thẳng bệ hạ là con chửa hoang của Minh Ý thái tử. Tiên đế giết Minh Ý thái tử, sau đó cư.ỡng b.ức Tạng phu nhân, giam bà ta trong chùa Sùng Hoa. Người cha ngài kính trọng, chính là kẻ thù giết cha nhục mẹ! Nay thân thế đã rõ, tiên đế quyết tâm giết ngài ấy, chất độc ngài ấy trúng cũng do tiên đế ra lệnh, độc này không phải một lần là chết, người thi hành là tướng lĩnh thân tín nhất mà ngài gọi bằng cậu, Dương Mậu Chi, chỉ vì biết ngài ấy chắc chắn chết, họ Dương dùng mạng gã để tỏ lòng trung thành. Nay có người gièm pha với bệ hạ, nói thiên hạ đã định, ngài ấy không còn giá trị, triều đình cũng không cần một cựu thái tử điên cuồng."

Phù Diệp cắn môi đến trắng bệch.

"Bệ hạ nhận được thư này, ngược lại tỉnh táo hơn, ngài sai người điều tra kỹ, phát hiện người trong trướng không phải do ngài ấy điên cuồng gi.ết ch.ết, tất cả, từ khi tin đồn thân thế lan truyền, đã có chủ mưu, thậm chí không chỉ một. Tiên đế kiêng kỵ ngài ấy là thật, có người muốn nhân cơ hội hãm hại lợi dụng ngài ấy, cũng là thật.

Năm Thiên Vận thứ hai mươi, bệ hạ cùng người Hồ kết minh ở Châu Vọng, người Hồ rút về bắc, từ đó, Đại Chu khôi phục lãnh thổ thời Minh Tông, thiên hạ đại định, tiên đế triệu bệ hạ về kinh, tổ chức gia yến ở Thanh Thái Cung, sai các hoàng tử rót rượu cho bệ hạ.

Độc điên cuồng, uống rượu càng dễ phát tác. Bệ hạ từ chối, lúc đó tam hoàng tử thân thiết với ngài nhất, quỳ xuống dâng rượu..."

Tần nội giám không nói tiếp, nhưng phần còn lại, Phù Diệp đã biết.

Thanh Thái Điện máu chảy thành sông, tiên đế rơi xuống chết, năm hoàng tử có mặt, chết bốn, đám Hắc Giáp vệ trong điện, không một ai sống sót.

Sự tình đến nước này, không còn đường lui, sau đó các vương gia ở đất phong khởi binh,  nhưng bệ hạ đã thẳng tay giết sạch tất cả hoàng tử.

Từ đó, một vị đế vương chuyên quyền tàn bạo, chôn vùi tình thân ra đời.

Tần nội giám dừng lại, cuối cùng khẽ nói: "Năm bệ hạ mới lên ngôi, từng cưỡi ngựa đến cổng chùa Sùng Hoa, ngồi một đêm, rồi quay về. Ngài ấy nói rằng biết vị phu nhân trong chùa Sùng Hoa, sẽ không muốn gặp ngài."

Tần nội giám nói xong, quỳ sụp khóc nức nở: "Bởi vì trước khi về kinh, bệ hạ điều tra phát hiện, tấm mật thư đâm vào tim đó, chính là vị phu nhân trong chùa Sùng Hoa viết. Năm xưa bà ta cùng Minh Ý thái tử sinh một đứa con, tiên đế dùng mạng con bà ta ép buộc, nhưng sau đó lại giết con trai bà ta. Bà ta muốn dùng đứa con hoang giết cha, trả thù cho chồng con đã mất."

Phù Diệp nắm lấy mu bàn tay Tần nội giám, lâu lâu không thốt nên lời, trong lòng nghĩ, may thay, còn có lão bộc này bên cạnh y.

Đêm đó không còn buồn ngủ, mãi không chợp mắt, trong đầu nghĩ không phải chuyện cung đình tranh đoạt, cũng không phải biển máu Thanh Thái Điện, mà là Phù Hoàng ngồi một đêm dưới núi Vĩnh Xương.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.