Phù Diệp vết thương không nặng, nhưng bị mảnh vỡ cứa nhiều chỗ, không thể mặc quần áo, hắn dưỡng thương ở Thiên điện, Phù Hoàng bắt đầu thường xuyên đến thăm.
Cánh cửa nhỏ giữa Chủ viện và Khóa viện không bao giờ đóng nữa.
Phù Diệp tuy lưu lạc ngoại bang nhiều năm, nhưng da dẻ cực kỳ mỏng manh, người cũng yếu đuối, mỗi lần thay thuốc lại r.ên rỉ không ngừng, Phù Hoàng đôi khi từ xa cũng nghe thấy.
Y từ mười hai tuổi ở lại kinh thành giữ thành đã cầm kiếm ra trận, không biết bao nhiêu lần bị thương, người đầy sẹo, có một năm trong doanh trại không có thuốc tê, vết thương sâu tận xương, nhưng khi chữa trị không hề kêu một tiếng, chỉ nghĩ mình là hoàng tử nên làm gương cho tướng sĩ, có lẽ chỉ khi đầu đau như búa bổ mất đi ý thức mới bộc lộ ra, y lấy làm xấu hổ, nên trong lòng càng thêm u uất hận thù.
Nhưng lúc này lại không thấy Phù Diệp giả tạo.
Có lẽ người này sinh ra quá yếu ớt, bây giờ như vậy cũng là vì y.
Y vốn không thích nợ ân tình, nhưng chỉ nghe tiếng r.ên rỉ này, dường như nỗi đau trên da thịt cũng chuyển sang người y , khó mà chịu nổi. Đúng lúc Tần nội giám lại luôn miêu tả Phù Diệp đáng thương thế nào. "Điện hạ nói da của ngài ấy nhạy cảm hơn người thường, thần kinh cảm giác phát triển, lão nô cũng không hiểu lắm. Có lẽ quý nhân sinh ra da mỏng." "Điện hạ nói không thể nằm, một tư thế rất khó chịu, nên ngủ không ngon, hôm nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-gia-mao-cong-tu-vu-ca/2708375/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.