Tần nội giám ngủ một giấc, tỉnh dậy thấy mấy tiểu nội quan co ro sau bình phong, khẽ khàng như đang giấu vật gì.
Lão khoác áo đứng dậy: "Lũ tiểu tử không hầu hạ bệ hạ, lại tụm năm tụm ba làm trò quỷ gì thế?"
Mấy tên tiểu nội quan giật mình hoảng hốt, lộ ra một chiếc hộp gỗ mun khắc dây leo chằng chịt. Trong hộp đặt một đóa lan xanh biếc.
Họ vội thưa: "Là bệ hạ sai người tìm lan xanh, bảo chúng thần cất kỹ để tạo bất ngờ cho vương gia." Đóa lan này nụ còn e ấp, giữa thân thiếu một nhánh, chính là đóa hoàng đế từng thấy trước đó. Hoa nhỏ, toàn thân xanh biếc, tìm được nó giữa rừng núi chắc khó lắm. "Khó nhọc cho các ngươi rồi." Lão nói. Tiểu nội quan đáp: "Bệ hạ đã đánh dấu, chúng thần theo hướng ngài chỉ tìm thấy ngay. Nơi đó có mấy khóm lan xanh, phát hiện vài cây to hơn, nhưng bệ hạ chỉ lấy cây này." Tần nội giám nghĩ, đóa hoàng đế hái cho Hoàn vương chính là cây này, với ngài nó mang ý nghĩa đặc biệt, dù có cây đẹp hơn cũng không thay thế được. Tính tình bệ hạ ngày càng cứng nhắc, khó lòng thay đổi. Một đóa hoa liên quan đến Hoàn vương còn khiến ngài cố chấp như vậy, huống chi là bản thân vương gia? Dù có mỹ nam ngàn vạn, cũng không ai thay thế được. Nhưng nếu đã đánh dấu, sao khi đó không nhổ cả gốc mang về? Lão nhớ lại chuyện hoàng đế từng định ban cho Hoàn vương thanh Long Hoa kiếm, rồi lại bảo cất đi. Hoàng đế... thâm sâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-gia-mao-cong-tu-vu-ca/2708395/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.