Lúc này, trăng sáng trên trời bị mây che khuất, nhưng sao trời lấp lánh rực rỡ. Sau khi tắt hai ngọn đèn, trong lòng lại như có thêm hai ngọn lửa.
Phù Diệp cảm thấy tim đập hơi nhanh.
Có lẽ là do hơi nóng bốc lên xung quanh, hoặc cũng có thể vì nơi đây chỉ có hắn và hoàng đế, mà y lại bảo hắn gọi như vậy.
Đột nhiên bảo hắn gọi như vậy, kỳ ghê á.
Hơn nữa, hắn không biết Phù Hoàng muốn hắn gọi y như thế nào trong tương lai.
Gọi "Phù Hoàng".
Hay gọi "ca ca".
Nhưng hắn cũng không dám hỏi lại.
Trong lòng nghĩ, nếu thật sự phải gọi "ca ca" liên tục, hắn sẽ ngại chết đi được.
Gặp phải một hoàng đế quái dị như vậy, thật khiến hắn không thể nào hiểu nổi. Cảm giác mâu thuẫn và bối rối lại trỗi dậy, mọi thứ dường như đều không bình thường.
Phù Hoàng không bình thường đã lây sang hắn, khiến hắn cũng trở nên hơi khác thường.
Cảm giác khó nắm bắt này khiến hắn mất đi sự lanh lợi thường ngày, trở nên thận trọng hơn.
Cánh tay Phù Hoàng dang rộng trước mặt hắn co lại rồi duỗi ra, phía trong cẳng tay nổi lên hai đường gân.
Hắn cảm thấy khí chất của Phù Hoàng thật sự đã thay đổi, có vẻ kiên định và mạnh mẽ hơn. Lúc này, y như một cây tùng bách trải qua gió sương, toát lên vẻ đắng cay, thân thẳng đứng, vươn lên trời cao.
Hắn đứng dưới gốc cây ngước nhìn, thấy những cành cây như tấm lưới đen, sẵn sàng buông xuống và siết chặt, nhưng hắn không biết khi nào, nên chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-gia-mao-cong-tu-vu-ca/2708398/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.