Phù Hoàng buông Phù Diệp ra, ánh mắt sâu thẳm đến mức khiến người ta phải khiếp sợ: "Đệ nói gì?"
Tần nội giám run rẩy toàn thân, trong lòng cũng muốn hỏi: "Vương gia, ngài đang nói gì vậy? Xin hãy nói lại một lần nữa!"
Trong lúc xúc động, lão liếc nhìn xung quanh, chợt cảnh giác, vội vẫy tay ra hiệu. Các thái giám dưới hiên lập tức cúi đầu rút lui.
Cứu họ với! Những gì họ vừa nghe được... Họ còn muốn sống! Họ ước gì mình bị điếc!
"Á á á á á!"
Chỉ còn Song Phúc đứng trơ ra đó, há hốc mồm nhìn vương gia, rồi lại nhìn hoàng đế, nước mắt chảy dài.
Phù Diệp nghĩ đến lúc nãy Phù Hoàng còn ôm hắn vào lòng, dịu dàng chiều chuộng từng lời. Nhưng chỉ cần hắn thốt ra câu "thích huynh", y liền biến sắc. Lý trí vốn đã tan biến, giờ đây sợi dây cuối cùng cũng đứt luôn.
Tiểu Ái: "Á á á, im miệng ngay đi!"
Phù Diệp giờ chẳng còn nghe thấy gì nữa, như bị Phù Hoàng tuyên án tử, liền buông bỏ tất cả, nhìn thẳng vào y: "Huynh cho rằng đệ yêu chính huynh của mình là điều ô nhục ư? Huynh nghĩ tội lớn nhất của đệ là dám yêu huynh sao?"
Biểu cảm của Phù Hoàng chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: kinh ngạc.
Tiểu Ái: "Á á á á á!"
Phù Diệp khóc như mưa: "Đệ còn phạm tội khi quân, đệ... đệ căn bản không phải Lục hoàng tử... đệ..."
Chưa kịp nói xong, mặt hắn đỏ bừng, mắt tối sầm, người đổ gục vào lòng Phù Hoàng.
Tiểu Ái: "Á á á á á!"
Tình yêu thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-gia-mao-cong-tu-vu-ca/2708409/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.