🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trung tâm thương mại không ngừng vang lên bản nhạc piano, "Mưa Xuân" của Volte, vui tươi như mối tình đầu. Cuối tuần lúc này đông người qua lại, khu hàng tươi sống càng nhộn nhịp hơn. Suốt quá trình mua sắm, Phù Diệp cảm thấy lâng lâng như đang bước trên mây. 

Không, đúng hơn là trên kẹo bông. 

Cả thế giới như một chiếc kẹo bông khổng lồ, nếu không tại sao không khí lại ngọt ngào đến thế. 

Bà ngoại: "Mùi hương trong siêu thị này khá dễ chịu." 

Phù Diệp: "......" 

Cậu không nhịn được bật cười. 

Bà ngoại nhìn cậu, mỉm cười hỏi: "Cười gì mà ngốc thế?" 

Phù Diệp đẩy xe hàng, không giải thích, chỉ khẽ mím môi, lắc lư người, mái tóc dày đen nhánh cũng theo đó đung đưa nhẹ nhàng. 

Cậu có mái tóc đen dày đặc, nổi bật trên làn da trắng mịn, áo hoodie đỏ, quần jeans rộng, dáng người thanh mảnh tuổi trẻ, như đóa hoa vươn cao, tỏa ra sức sống rực rỡ của mùa xuân. 

Bà ngoại liếc nhìn cậu, nói: "Đêm qua bà nằm trằn trọc mãi, nghĩ kỹ lại thấy Phù Hoàng đúng là đứa trẻ tốt, đối với cháu cũng rất tốt. Nhớ hai năm trước cháu gặp vấn đề phân hóa, sốt liên tục không giảm, bà và ông vội chạy đến, nhưng nó ngồi canh bên giường cháu suốt ngày đêm, không cho bọn ta can thiệp. Lúc đó hình như nó vừa từ nước ngoài về, mặt mày xanh xao, trông còn tiều tụy hơn cả cháu. Khi cháu ngủ, nó ngồi trên giường nắm tay cháu, rõ ràng là thật lòng thương cháu. Bà và ông thường nói, đứa trẻ này nhân phẩm tốt, không phải anh em ruột mà còn hơn cả ruột thịt. Tình cảm bao năm như vậy, nếu cháu thật sự có ý gì, phải xem ý nó trước, đừng làm nó sợ, càng đừng làm nó tổn thương." 

Thực ra bà còn muốn nói, mối quan hệ đặc biệt này, trừ khi hai bên cùng có tình cảm, bằng không tốt nhất đừng nói rõ. Tình nhân không thành, lại làm tổn thương đối phương, cuối cùng ngay cả quan hệ thân thiết ban đầu cũng mất đi.

"Hắn coi cậu như em trai, cậu lại muốn yêu đương với hắn", người bình thường ai chấp nhận nổi? 

Hơn nữa, bà thấy Phù Hoàng có vẻ khá truyền thống và nghiêm túc, người trầm lặng, nói năng hành xử đều rất ổn định. 

Hai năm nay họ đã coi Phù Hoàng như đứa cháu thứ hai, bà suy đi tính lại, không thể để Phù Diệp hành động bừa bãi. 

Phù Diệp nghe bà kể chuyện Phù Hoàng chăm sóc mình ngày trước, tim đập liên hồi, chỉ gật đầu hỏi: "Mua xong chưa? Xong thì về thôi." 

Bà ngoại tranh trả tiền, nhưng Phù Diệp không để bà trả, tự thanh toán xong cho bà xem số dư điện thoại. Bà lão nhìn một hồi mà không đếm nổi có mấy chữ số. 

"Đều là Phù Hoàng cho cháu à?" 

Phù Diệp nói: "Anh ấy bảo là phần chia lợi nhuận của cháu." 

Bà ngoại hỏi: "Chia thật hay chia giả?" 

Phù Diệp: "Cháu không hỏi ạ." 

Bà ngoại nhìn cậu, không nhịn được cảm thán: "Xem người ta đối với cháu tốt thế nào." 

Phù Diệp: "Vì vậy cháu mới thích ảnh đó." 

Bà ngoại: "......" 

Chuyện chia lợi nhuận bà biết. Lúc đó Phù Hoàng khởi nghiệp gặp vấn đề tài chính, Phù Diệp định rút tiền trong tài khoản đưa cho hắn, nhưng hắn không nhận. Phù Diệp dùng chiêu trốn nhà, cuối cùng Phù Hoàng nhận một phần, nói là tính như cậu góp vốn. 

Mấy năm nay, số tiền hắn chi cho Phù Diệp đã vượt xa con số đó, nhà họ lúc đó không biết, nếu biết chắc sẽ ủng hộ Phù Hoàng. 

Giờ đây chỉ hơn một năm đã chia lợi nhuận nhiều thế? 

Hay là hắn đưa hết tiền kiếm được cho Phù Diệp? 

Bà cảm thấy Phù Diệp nói cũng có lý. 

Phù Hoàng ngoài tính cách hơi trầm, cũng không có khuyết điểm gì khác. 

Hai người không cùng huyết thống, không có quan hệ pháp lý, tuổi tác chênh lệch không nhiều, hiểu rõ nhau, tình cảm lại sâu sắc, nếu thật sự có thể đến với nhau, đó là điều tuyệt vời. 

Họ đều yên tâm. 

Bà nhìn Phù Diệp, cũng thấy tính cách và ngoại hình của cậu đều thuộc hàng trăm lựa chọn một. Hoạt bát nhưng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, Phù Hoàng đối tốt với cậu, cậu đối với hắn cũng không kém. 

Một kiểu chạy về phía nhau. 

Hai người mua xong đồ từ siêu thị ra, phát hiện bên ngoài lại mưa. 

Vừa lên xe, điện thoại của Phù Hoàng đã gọi đến: "Bên ngoài mưa rồi. Khi về đến khu dân cư nhắn anh một tiếng, anh xuống đón." 

Phù Diệp hỏi: "Anh không sao chứ?" 

Phù Hoàng nói: "Đỡ nhiều rồi." 

...... 

Hiệu quả dữ dị hỏ? 

Mặt Phù Diệp càng đỏ hơn. 

Như nằm trên kẹo bông, toàn thân được bao bọc mềm mại, ngọt đến chóng mặt. 

Khi họ về đến khu dân cư, quả nhiên nhìn thấy Phù Hoàng từ xa. Hắn cầm một chiếc ô, mặc áo khoác đen đứng giữa mưa xuân. 

Trưởng thành, cao lớn, khôi ngô, gương mặt mang vẻ đẹp nam tính nhưng hơi gầy và u buồn. 

Taxi dừng ở cổng khu dân cư, Phù Diệp vừa mở cửa xe, Phù Hoàng đã giơ ô che cho cậu. Tiếng mưa rơi lộp độp khắp nơi, Phù Diệp ngẩng đầu, vừa chạm ánh mắt hắn đã ngại ngùng. 

Phù Hoàng hoàn toàn không có biểu hiện khác thường, nhận đồ từ tay cậu, bảo cậu chỉ cần che ô cho bà, còn hắn tự mang đồ đi về phía khu dân cư. 

Mưa phùn bay, từ cổng khu dân cư vào đến tòa nhà thứ tư họ ở chỉ khoảng hơn trăm mét. Mưa xuống, hoa xuân trên cây gần như tàn hết, lá cây lại xanh hơn trước, một sức sống khác, như muốn mượn cơn mưa xuân này vươn lên mạnh mẽ. 

Quãng đường ngắn hơn trăm mét này, Phù Diệp lại như thực sự từ một cậu bé trở thành người trưởng thành. 

Mười tám tuổi của cậu thực ra không có thay đổi gì, ngày cuối cùng của mười bảy tuổi và ngày đầu tiên của mười tám tuổi không khác biệt, giai đoạn phân hóa của cậu cũng rất mơ hồ, chỉ thay đổi về si.nh lý, không như lúc này, cảm thấy mình thực sự bước sang giai đoạn khác của cuộc đời. 

Về đến nhà, bà ngoại bảo Phù Hoàng lấy cá tôm bà mua ra. 

Phù Diệp liếc nhìn phòng Phù Hoàng, quả nhiên thấy bộ quần áo trong ảnh hắn gửi đang đặt trên giường. 

Quay đầu chạm ánh mắt hắn, cậu ngượng ngùng đảo mắt đi. 

Bà ngoại vào bếp bận rộn, Phù Diệp định vào phụ giúp, bà nói: "Không cần hai đứa lo, muốn làm gì thì đi làm đi." 

Phù Diệp nhìn Phù Hoàng một cái, cùng hắn ra khỏi bếp, khẽ hỏi: "Anh ổn chứ?" 

Phù Hoàng "ừ" một tiếng. 

Phù Diệp về phòng mình, lát sau lại ra, đã thay bộ quần áo khác, tay cầm chiếc áo phông và hoodie vừa cởi ra, liếc nhìn Phù Hoàng đang ngồi trong phòng khách. 

Cửa phòng ngủ mở, Phù Hoàng ngồi trên sofa làm việc với laptop, thấy cậu đặt quần áo vừa thay lên giường hắn. 

Rồi Phù Diệp đến phòng khách, ngồi xuống cạnh hắn. 

Phù Hoàng đang viết code, Phù Diệp ngồi bên cạnh nhìn ngón tay hắn gõ trên bàn phím. 

Một lúc sau, Phù Diệp nằm dài trên sofa. 

Phù Hoàng đột nhiên đưa tay sờ chân cậu. 

Chân cậu trắng nhưng hơi lạnh, tay Phù Hoàng rất ấm, cậu rụt lại rồi lại hối hận. Phù Hoàng nói: "Đi mang tất vào." 

Phù Diệp co chân vào dưới đùi: "Không lạnh ạ." 

Phù Hoàng đứng dậy, vào phòng lấy đôi tất ra. 

Tất cotton đen, không phải của Phù Diệp. Cậu thích mang màu trắng. 

Hắn vỗ nhẹ chân Phù Diệp, cậu duỗi chân ra, hắn liền mang tất cho cậu. 

Phù Hoàng đối với cậu rất tốt, nhưng hiếm khi chăm sóc thân mật như vậy, dù sao cậu cũng không phải đứa trẻ gì cũng không biết. 

Giờ đây hắn cúi đầu, gương mặt gầy, sống mũi cao, đôi mắt thật đẹp, cúi xuống lấp lánh ánh sáng. Ngón tay thon dài, khớp ngón hơi đỏ, da tay trắng nhưng gân xương rõ ràng, sức mạnh nhiều hơn vẻ đẹp. 

Đôi tất hắn mang cũng hơi rộng với cậu, cổ chân lỏng lẻo, chân và đùi đều thanh mảnh. 

Sau khi mang tất xong, Phù Hoàng tiếp tục làm việc. 

Phù Diệp không nghịch điện thoại nữa, nằm trên sofa thẫn thờ. Đôi tất đen không hợp với trang phục trẻ trung sặc sỡ của cậu, tạo thành vẻ đẹp mâu thuẫn. Cậu khoanh tay, nhìn gương mặt bên cạnh của Phù Hoàng, tự hỏi lúc này hắn đang nghĩ gì? 

Hắn yêu cậu, cũng lý trí như vậy sao? 

Dù như thế cậu vẫn rất thích, nhưng cũng muốn nhìn thấy Phù Hoàng mất kiểm soát. 

Hoặc mãnh liệt hơn. 

Cậu chưa từng thấy. 

Phù Hoàng lúc này giống một người anh hơn là người yêu. Cậu thấy những alpha yêu đương ở trường, dịu dàng, nóng nảy, tính chiếm hữu mạnh, chứ không như anh trai. 

Con người thật tham lam, được voi đòi tiên. 

Đến giờ ngủ, Phù Hoàng vào phòng lấy chăn gối, mang hết quần áo cậu để trên giường đi. 

Phù Diệp không ngủ được. 

Cậu nằm trên giường Phù Hoàng, đắp chăn đen, cánh tay thon dài cong trên gối, trắng nõn. 

Việc Phù Hoàng dùng quần áo cậu để vượt qua kỳ đ.ộng d.ục khiến cậu phấn khích. 

Cậu lấy điện thoại, lật qua lật lại một hồi, nhắn cho hắn: "Có dễ chịu hơn không ạ?" 

Phù Hoàng nằm trên sofa, gối đầu lên quần áo Phù Diệp, nhìn tin nhắn của cậu, cảm thấy toàn thân không ổn. 

Alpha trong kỳ đ.ộng d.ục có tính chiếm hữu và sức tấn công rất mạnh, nhưng giờ đây hắn bị kích động không chỉ bởi si.nh lý, có thứ gì đó còn mãnh liệt hơn đang xô đổ bờ đê đầy vết nứt của hắn.

Đối mặt với Phù Diệp như vậy, hắn lại có cảm giác đó, như một vực xoáy sâu thẳm muốn kéo cậu vào. 

Hắn nghĩ Phù Diệp vẫn quá ngây thơ, quá tin tưởng hắn, có lẽ một nửa tình cảm vẫn coi hắn là người anh đáng tin, nên mới dám tùy tiện dụ dỗ hắn như vậy. 

Lông mày hắn giật giật, nhắn lại: "Ừ." 

Hắn vẫn duy trì lý trí của người lớn. 

Một lúc sau, cửa phòng ngủ hé một khe, ánh sáng lọt ra chiếu lên mép sofa, hắn duỗi chân, ánh sáng rơi lên mắt cá chân gầy. 

Rồi hắn thấy Phù Diệp đứng trong ánh sáng cửa nhìn hắn. 

Cậu chỉ mặc áo phông xanh, quần đùi ngang gối, để lộ cánh tay và chân trắng nõn, trong ánh đèn vàng, như đóa lan xanh sắp nở. 

Phù Hoàng nghĩ có lẽ hắn nên lấy khẩu trang ra đeo. 

Alpha trong kỳ đ.ộng d.ục sẽ có sức tấn công mạnh hơn, tính chiếm hữu cũng tăng, đôi khi có thể muốn đánh dấu omega hoặc beta xung quanh, nên xã hội phát minh ra khẩu trang cắn. Một số alpha đến kỳ đ.ộng d.ục sẽ đeo khi xuất hiện nơi công cộng. 

Nhưng cuộc đời hắn vốn không cần thứ này. Hắn luôn nghĩ chỉ những alpha không kiểm soát được mình mới dùng, còn hắn tự chủ rất tốt, không hứng thú với việc đánh dấu người khác. 

Cho đến năm ngoái, khi đưa Phù Diệp từ bệnh viện về, cậu có dấu hiệu phân hóa, hắn thấy mùi trên người cậu khác lạ. 

Ngửi thơm hơn. 

Sau đó có lần đi công tác, khi mua đồng hồ cho Phù Diệp, hắn thấy máy bán khẩu trang trong trung tâm thương mại, đứng đó nghĩ một lúc rồi mua một cái về. 

Hắn cảm thấy một ngày nào đó sẽ dùng đến. 

Phù Diệp đứng ở cửa nhìn hắn, không bước thêm bước nào. Phòng ngủ bên kia, bà ngoại có lẽ chưa ngủ, đang lướt điện thoại, người già thích bật loa ngoài, qua cửa phòng có thể nghe lõm bõm. 

Khi không chắc ý Phù Hoàng, Phù Diệp rất táo bạo, dựa vào sự bốc đồng mà thử nghiệm. Giờ đây lại ngại ngùng hơn trước, như chậm hiểu ra, nhìn thấy ranh giới anh em sắp phai mờ giữa hai người.

Nhưng hormone tuổi trẻ tác động, cậu vẫn không yên, đứng ở cửa nhắn cho hắn: "Người thật tốt hơn quần áo đúng không ạ?" 

Bàn chân Phù Hoàng đặt trên vệt ánh sáng vàng, xương bàn chân nổi rõ, nhưng người lại chìm trong bóng tối gần như không nhìn thấy. Đôi mắt phượng hơi sáng lên dưới ánh đèn điện thoại.

Hắn để điện thoại xa, đặt lên chăn trước mặt, xem tin nhắn xong màn hình tối lại, cả người hắn chìm vào bóng đêm. 

Bên ngoài sấm mùa xuân vang lên đùng đùng, Phù Hoàng trong bóng tối chỉ còn là bóng đen cao lớn, tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ không ngớt.

Phù Diệp bước ra khỏi phòng ngủ, chạy theo nhịp tim lao vào lòng Phù Hoàng. 

Phù Hoàng đón cậu vào ngực, chỉ cần hai cơ thể ấm áp chạm nhau, đã như tia lửa điện bắn ra, thiêu rụi cả hai. 

Phù Diệp cảm thấy mình bị cơn sóng tình cảm dâng trào cả ngày làm cho choáng váng, mặt nóng, đầu nóng, người nóng, chỉ cần chạm vào lòng Phù Hoàng đã run lên.

Trong bóng tối không nhìn rõ nhau, cậu ngửi thấy mùi tuyết tùng rõ ràng, nồng nàn xuyên thấu, khiến cậu không nhịn được cọ má vào Phù Hoàng.

Phù Hoàng hơi hoang mang, tay chân tê dại, bộ não bị kiềm chế quá lâu không kịp thích ứng với sự thân mật không thuộc về anh em này, nhưng bàn tay lớn đã ôm lấy sau đầu cậu, ấn vào vai mình. 

Chỉ như vậy với Phù Diệp đã đủ vui sướng, cậu bị niềm vui nhấn chìm, toàn thân như mềm nhũn, không thỏa mãn tìm môi Phù Hoàng.

Phù Hoàng cảm nhận đôi môi cậu lướt qua má mình, trán giật giật, như sóng thần ập đến, "ầm" một tiếng phá tan bờ đê vốn đã không chịu nổi, trăm thứ tình cảm phức tạp chất chồng từ lâu ập xuống, không cần phân biệt trong đó có gì nữa, hắn nắm tóc Phù Diệp, bắt cậu ngẩng mặt lên, rồi hôn. 

Răng va vào nhau, đau nhưng không muốn dừng, như tình cảm phức tạp của họ, nỗi đau nhỏ cũng có thể tạo thành niềm vui không gì sánh bằng. 

Hắn hôn cậu như muốn nuốt trọn, da đầu tê dại. Khoảng cách tuổi tác lộ rõ, sự lạnh lùng, điềm tĩnh, thờ ơ của hắn đều bị sóng thần cuốn trôi, trong miệng ngọt như nổ tung, gần như nhấn chìm cả hai. 

Phù Diệp nhanh chóng ngả ra tư thế ngửa, chỉ có thể r.ên rỉ trong tiếng sấm chấp nhận sự xâm chiếm của hắn.

Rồi đột nhiên "rầm" một tiếng, ánh chớp chiếu sáng cả phòng khách, một alpha trưởng thành cao lớn khống chế một omega xinh đẹp trong lòng, tiếng sấm rền vang khiến căn phòng rung chuyển. Phù Diệp vốn đã đẹp, dưới ánh chớp càng tuyệt sắc, mọi thứ mất kiểm soát. 

Bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa, Phù Hoàng vơ lấy chăn đắp lên Phù Diệp, thấy bà ngoại bước ra từ phòng. 

Đèn hành lang bật sáng, bà nhìn về phòng khách, thấy Phù Hoàng ngồi trên sofa, nói: "Sấm to quá." 

Bà vào nhà vệ sinh, hỏi: "Chưa ngủ à?" 

Phù Hoàng "dạ" một tiếng, da đầu vẫn tê, bàn tay trên chăn gân xanh nổi lên, như còn run rẩy, đôi mắt trong ánh sáng mờ tối thành một khối đen, hơi đáng sợ. 

Bà tắt đèn hành lang, về phòng đóng cửa, thế giới lại chìm vào bóng tối. 

Phù Diệp trong chăn, toát cả mồ hôi trán, môi và lưỡi tê dại, mắt như có ánh sáng vụn. 

Phù Hoàng kéo chăn ra, Phù Diệp trong bóng tối vẫn không động đậy, đầu vẫn dựa vào người hắn, cảm nhận hơi ấm và mùi hormone alpha nam tính. 

Tiếng mưa ngoài cửa sổ như gấp hơn. Phù Hoàng trong bóng tối dần tỉnh táo, bế cậu lên, ôm vào lòng. Phù Diệp chỉ ôm chặt cổ hắn, lúc này hoàn toàn không biết nói gì, chỉ thỉnh thoảng run lên, như không khí quá lạnh. Phù Hoàng dùng chăn bọc lấy cậu. 

Bóng tối lúc này giúp họ, khiến họ gần như không có trở ngại nào vượt qua ranh giới tình anh em bao năm. Mưa xuân lạnh lẽo như khúc nhạc tình, rơi không ngừng.

Chỉ nụ hôn ngọt ngào này đẹp đến mức không chân thực, cơ thể như dây đàn căng, vẫn còn rung động, pheromone không kiềm chế hòa vào nhau, mùi hoa đinh hương thơm ngọt, mùi tuyết tùng khô nồng, chúng hòa quyện, tạo thành mùa xuân trăm hoa đua nở. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.