Còn chưa đợi Thành Nhân nói hết câu, một nha đầu đã vội vàng chạy tới, như đang bị trộm đuổi hổn hển nói với Nhan Sắc Sắc, "Tiểu thư, Nhanh đi. . . . . . Nhanh đến tiền phòng, lão gia muốn tiểu thư lập tức có mặt."
Nhan Sắc Sắc nhíu mày, chẳng lẽ cha biết nàng mắng con gái Tể tướng, muốn phạt nàng?
Lại nhíu mày không hờn giận.
Miệng còn lẩm bẩm một câu: "Tin tức sao mà truyền đi nhanh dữ vậy ta!"
Khi Nhan Sắc Sắc đến nơi, muội muội nàng, Nhan Ngọc đã nghiêm chỉnh ngồi đó, cô ta cúi đầu nên không thấy rõ dung mạo, ước chừng ở mười bốn mười năm tuổi, so với nàng chỉ nhỏ hơn một chút. Trên mặt, vẻ ngượng ngùng vô cùng khả nghi.
"Cha. . . . . ." Cái chữ này đúng là không dễ kêu!
Nuốt nước miếng, kêu tiếp, "Cha, không biết cha gọi con gái đến có chuyện gì quan trọng?"
Kêu mấy lần cũng đỡ ngượng miệng.
Chính giữa phòng là một vị nam tử trung niên, lưng hùm vai gấu, rất uy phong.
Một bên mày kiếm nam tử dựng thẳng, "Còn chưa gặp qua Vương gia?"
Vương gia?
Nhan Sắc Sắc quay đầu, nhìn thấy nam tử áo trắng vừa mỉm cười, trong lòng không biết nên vui hay buồn.
"Tiểu nữ gặp qua. . . . . . Vương gia gì?"
Bình thường phía trước chữ Vương gia hoặc là thêm một con số, hoặc là thêm tên cửa hiệu, hoặc là tước phong, chẳng lẽ lần này lại chỉ một chữ Vương gia nhạt nhẽo?
Nhan đại nhân rõ ràng cảm thấy xấu hổ, bèn ho khan vài tiếng, ngay cả Dự Vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-phuc-hac/393625/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.