"Để bản quận chúa đi vào, ngươi cút đi, đừng bắt bản quận chúa động thủ!" Bên ngoài vang lên tiếng nói ồn ào, Sở Dạ chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy giọng một cô gái vang lên đầy vẻ giận dữ, Nhan Sắc Sắc quay đầu nhìn Sở Dạ, mỉm cười, "Tiểu tam đã đánh tới cửa, tôi cảm thấy người làm vợ như tôi cũng nên đi nhìn một chút."
Sở Dạ cũng cười với nàng, như hoa nở mùa xuân, đáy mắt mang theo thâm tình nồng đậm, "Nàng ghen rồi."
Ghen? Quốc gia nào quy định Nhan Sắc Sắc nàng không thể ăn dấm chua?
"Quận chúa, người thật sự không thể vào, Vương gia đã dặn."
Trác Quân quận chúa vừa nghe lại càng không đồng ý, "Ta chính là Vương phi tương lai của huynh ấy, dựa vào đâu ta không được vào? Khi ta làm nữ chủ tử nơi này, lúc đó việc đầu tiên ta làm là giết ngươi."
"Quận chúa tha mạng, quận chúa tha mạng."
Nhan Sắc Sắc trong phòng nghe nhất thanh nhị sở[54], Vương phi tương lai? Ha ha, tiểu nha đầu tâm tư đơn thuần, nói năng lỗ mãng, sợ là Sở Dạ cũng không thích, không đủ tạo thành mối hoạ.
"Quận chúa? Tướng công à, muội muội chàng đến đây, bảo nàng vào thăm chàng đi!" Nhan Sắc Sắc cúi người, nháy mắt với Sở Dạ, trong mắt che giấu vài tia nghịch ngợm, hoàn toàn không có vẻ khẩn trương, sợ hãi, hay tức giận.
Gương mặt tái nhợt của Sở Dạ cũng hồng lên, khoảng cách giữa Nhan Sắc Sắc và hắn thật sự là rất gần, hô hấp giao quyện vào nhau, nhẹ nhàng nhiễu động bên tai, thân thể hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-phuc-hac/393738/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.