Câu nói của Khương Gia Gia khiến cho Ái Nhược Lam ngớ người, nàng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Khương Gia Gia nhẫn tâm đuổi ra ngoài.
Ái Nhược Lam cố gắng hết sức giải thích:
-Khương cô nương, cô bình tĩnh lại đã.
Cô nghe ta giải thích có được không?
Khương Gia Gia tỏ ý không muốn nghe.
Nàng ấy dùng hết sức mình đẩy Ái Nhược Lam ra ngoài.
-Mau cút ra ngoài.
Mau cút ra.
Ái Nhược Lam cứ vậy mà bị đuổi ra ngoài.
Dương Lục bước đến đỡ lấy nàng.
-Sao vậy?
-Cô nương này có vẻ không thích những người trong thành lắm.
Vừa nghe đến hai từ kinh thành nàng ấy đã mất kiểm soát rồi.
Cứ như vậy thì không ổn rồi.
Cả đội quân trầm ngâm không biết phải làm sao.
Suy nghĩ kĩ một lúc, Ái Nhược Lam lấy một ít lương thực ra rồi nói:
-Bây giờ mọi người tạm thời kiếm chỗ nấp đi đã.
Ta sẽ một mình ở lại đây.
Ta không tin sự chân thành của ta không khiến cho nàng ấy thay đổi suy nghĩ.
Dương Lục lo lắng cho phu nhân của mình sẽ gặp chuyện liền phản đối:
-Không được.
Nàng phải đi cùng ta.
Ta không thể để nàng gặp nguy hiểm được.
Ái Nhược Lam mỉm cười đưa tay nắm lấy tay Dương Lục, trấn an chàng:
-Thiếp nhất định sẽ không sao.
Chàng phải tin ở thiếp chứ.
Nhìn ánh mắt kiên định, chắc chắn của Ái Nhược Lam, Dương Lục cũng mềm lòng:
-Được rồi.
Nàng nhớ phải cẩn thận đó, có chuyện gì lập tức gọi ta ngay.
-Thiếp biết rồi mà!
Dương Lục đặt một nụ hôn lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-ta-trung-sinh-la-de-yeu-ngai/1235444/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.