Trong khi còn đang chìm vào mớ hỗn độn, từ đâu một bàn tay to lớn đã nhấc bổng Ái Nhược Lam lên cao.
Sự bất ngờ này khiến cho Ái Nhược Lam vội vàng mở mắt, xuất hiện trước mặt nàng là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đẹp trai rạng ngời của Dương Lục.
Ái Nhược Lam mừng rỡ không phải suy nghĩ mà vội ôm chặt Dương Lục:
-Chàng đến rồi!
Dương Lục nhìn người trong lòng mình, nhẹ giọng hỏi:
-Nàng mong ta đến sao?
Ái Nhược Lam nghe câu hỏi không chần chừ mà gật đầu.
Nàng thật sự rất sợ nếu hôm nay Dương Lục không đến, nàng phải bỏ mạng tại đây thì phải làm sao? Thù còn chưa báo, tình cảm cũng chưa được thổ lộ.
Cứ như vậy mà chết thì còn có ý nghĩa gì.
Nhìn cánh tay đang rỉ máu của Ái Nhược Lam, Dương Lục vô cùng tức giận.
Bế Ái Nhược Lam hạ xuống mặt đất, chàng nhẹ giọng nói:
-Đứng yên đây đợi ta.
Ta sẽ giải quyết đám người này.
Còn không đợi Ái Nhược Lam trả lời, Dương Lục rút kiếm từ bên hông, lao thẳng tới chỗ đám thích khách.
-Hạ Hạ, Lạc Hoa mau bảo vệ Nhược Lam, ta lo chỗ này.
-Rõ thưa Vương gia!
Hạ Hạ và Lạc Hoa đồng thanh trả lời rồi tiến tới đứng chắn trước mặt Ái Nhược Lam.
Nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của Dương Lục đám thích khách mới bắt đầu run sợ.
Không để cho chúng kịp phản ứng, lưỡi kiếm lạnh lẽo của Dương Lục cứ thế lướt qua người họ.
Chỉ vài phút thôi đám người đã không còn ai sống sót.
-Toàn lũ ngu ngốc.
Giải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-ta-trung-sinh-la-de-yeu-ngai/1235477/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.