Đêm càng về khuya, lại là lúc yến tiệc ca múa bắt đầu.
Đối với Như Ý lâu nhỏ hẹp nay lại là thời điểm náo nhiệt nhất, vài tiếng kêu gào cố tình đánh nát giọng ca vàng oanh trong yến tiệc.
“Không cần! A…… Không thể! Tha ta đi!” Nói xong một bóng người hốt hoảng từ trong cửa chạy ra, vừa chạy vừa che chắn lại quần áo đã bị xé rách thất linh bát lạc (nói chung là tán loạn).
Tú bà gấp đến độ quắn cả lên, tay không ngừng lấy khăn lau mồ hôi.
“Thứ mấy rồi?” Quy Công nhìn chằm chằm cửa phòng kia cũng nhíu mày.
“Đã là người thứ tư …. Lễ Bộ Thị Lang này cũng thật là, vội đến rồi vội đi, cứ như muốn ném chuyện trong này cho mình tôi, không biết thân phận, bộ dạng lại xấu, tiểu quan cũng không tình nguyện tiếp, không tiếp thì lại sợ đắc tội khách…” Tú bà đột nhiên vỗ vỗ bàn tay, dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng phân phó Quy Công: “Ta sao lại quên y nhỉ! Ngươi nhanh đi kêu Thang Viên lại đây!”
Quy Công nghe xong, liền đi, không bao lâu đưa tới một thanh niên, thanh niên này dáng người trung bình, nếu trên mặt không có một vết xẹo vắt ngang qua thì cũng có thể được xem là thanh tú. Chỉ thấy tay hắn cầm cái phách (để gõ nhịp) bằng trúc, bị Quy Công lôi kéo từ từ đi tới, dưới lòng bàn chân thất tha thất thểu, chính xác là một người đi khập khiễng.
“Thang Viên, hảo hảo hầu hạ khách nha.” Tú bà chỉ nói một câu liền đem Thang Viên đẩy mạnh vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-tha-mang/348428/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.