Rốt cuộc ba ngày sau, hoàng hậu cũng phái người đến đón Mạc Nhã Phi hồi cung!
Lăng Tuyết Mạn thở phào nhẹ nhõm, thật vất vả cầm cự đến tối đi ngủ, tắm rửa sớm một chút, chỉ mặc một bộ váy áo tuyết trắng, liền đuổi Xuân Đường Thu Nguyệt đi ra.
Ngồi ở mép giường, nàng cúi đầu nhìn cổ áo một chút, ngoại trừ bộ váy áo nàng khoác bên ngoài, bên trong cái gì cũng không mặc, ngay cả cái yếm nhỏ cũng không, ách... cái này có được xem là dụ dỗ hay không đây? Suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng hồng, lại đột ngột nhớ lại lời thề hôm sinh nhật Tứ vương gia, nàng vỗ nhẹ miệng một cái, vội vàng lấy một cái áo lót ra, cởi váy áo, chuẩn bị mặc áo lót vào, ai ngờ -
Chết tử tế không chết, Mạc Kỳ Hàn ngay lúc này thổi tắt nến bước vào!
"Mạn Mạn!"
Một giọng nói xen lẫn nhớ nhung cùng vui mừng bay vào trong tai, Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên ngẩng đầu, Mạc Kỳ Hàn bước mấy bước đến trước mặt nàng, thuận tiện duỗi tay, ôm nàng vào ngực, vừa ôm, khí huyết lại dâng trào, hầu kết khẽ động, "Mạn Mạn, Mạn Mạn, nàng không mặc quần áo?"
"Ta, ta tắm, ta vừa mới chuẩn bị mặc, chàng chàng liền tiến vào!" Lăng Tuyết Mạn khóc không ra nước mắt, ước chừng mười ngày không gặp mặt, khỏa thân trước mặt hắn, ngượng ngùng không thôi.
"Vậy thì tốt rồi, không cần mặc."
Mạc Kỳ Hàn khàn khàn trầm giọng nhẹ nhàng thổi khí vào tai nàng, sau một phút, không đợi nàng trả lời, liền chộp lấy phiến môi mềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-muon-cuoi-them-nguoi-khac/1890087/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.