Nụ cười này của Lăng Tuyết Mạn, khiến người ta phải chăm chú, nhưng chỉ giới hạn ở nhìn nghe, không dám nói một câu, nhưng Mạc Kỳ Dục nhịn không được, trực tiếp nghiêng đầu nhỏ giọng xen vào nói: "Mạn Mạn, ngươi cười vui vẻ như vậy làm chi?"
Mạc Ly Hiên cắn môi cười trộm, Mạc Kỳ Lâm tích tụ vô số gân đen trên trán, nhìn Lăng Tuyết Mạn, thực hận không thể một ngụm đem nàng ăn luôn!
Lăng Tuyết Mạn nuốt nước miếng, cười mỉa, thật có lỗi nói: "Ngũ Vương gia, ta tuyệt đối với cung kính gọi ngài một tiếng Ngũ Vương gia, như vậy xong chưa?"
"Ngũ ca, Mạn Mạn gọi ca là gì?" Mạc Kỳ Dục còn nghi hoặc.
Mạc Kỳ Lâm trừng một ánh mắt giết người qua, Mạc Kỳ Dục run một chút, vội nghiêng đầu, không dám nhìn người. Mạc Kỳ Lâm mới lại trừng Lăng Tuyết Mạn, cúi đầu nhẹ thở nói: "Gọi tên ta là được rồi."
"Được, hiểu rồi, không thành vấn đề!" Lăng Tuyết Mạn vỗ vỗ, cam đoan.
Mạc Kỳ Lâm dở khóc dở cười, thở dài một tiếng, Lăng Tuyết Mạn nhìn theo về phía trên đài, Ngô Đồng đã lui xuống.
Một tay chống má, trầm tư một chút, Lăng Tuyết Mạn vẫn nghĩ không ra Ngô Đồng mời nàng tới làm cái gì? Nghĩ như vậy, liền tìm kiếm thân ảnh Liễu Ngô Đồng, lúc nhìn quanh, không từng nghĩ, Liễu Ngô Đồng lại đi tới trước mặt, tươi cười thân thiết nói: "Tứ Vương phi, ta mới vừa chuẩn bị vũ đạo, không có chiêu đãi nàng tốt, thực thực xin lỗi, nàng lần đầu tới Thái Phó phủ chúng ta, ta mang nàng đi dạo chung quanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-muon-cuoi-them-nguoi-khac/1890110/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.