"Ngô Đồng, Tứ vương gia thật đã chết rồi, nàng đừng cố chấp nữa!" Lăng Tuyết Mạn ra sức rống đáp lại.
Hai mắt Liễu Ngô Đồng đỏ lên, dùng sức lắc lắc Lăng Tuyết Mạn, quát thành tiếng, "Không có, không có! Không có chết, ngươi đang gạt ra, nhất định là ngươi gạt ta!"
"Ta không có! Không có gạt nàng! Là nàng không nhìn thẳng vào ám ảnh của mình, nàng mất đi thứ quý giá mới biết rằng mình phải quý trọng nó, hiện tại muốn hối hận đã không còn kịp nữa rồi! Tứ vương gia đã chết, thật sự đã chết rồi!" Lăng Tuyết Mạn bị lung lay đến choáng đầu hoa mắt, dưới tình thế cấp bách, nàng nắm lấy hai tay của Liễu Ngô Đồng, dùng ngôn từ thẳng thắn công kích nàng ta, muốn để cho nàng ta thanh tĩnh đối mặt với vấn đề thực tế.
Vậy mà, giờ phút này Liễu Ngô Đồng càng thêm mất đi lý trý, ánh mắt đáng sợ nhìn Lăng Tuyết Mạn, tựa như Lăng Tuyết Mạn chính là chướng ngại vật chắn giữa nàng và Mạc Kỳ Hàn, một câu nói vừa nãy đã đánh nát hi vọng của nàng, hoàn toàn đẩy nàng từ thiên đường xuống địa ngục, trái tim run rẩy, thân thể càng run rẩy hơn, cơ hồ không thể nghĩ ra được thứ gì, ý nghĩ duy nhất của nàng lúc này là muốn làm cho Lăng Tuyết Mạn câm miệng, không được nói Mạc Kỳ Hàn đã chết nữa, vì vậy, con ngươi điên cuồng chợt lóe, hai tay nàng bất chợt bóp lấy cổ họng Lăng Tuyết Mạn!
"A!"
Lăng Tuyết Mạn thét một tiếng kinh hãi, cảm giác sợ hãi nhất thời lan tràn khắp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-muon-cuoi-them-nguoi-khac/1890113/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.