Dạ Nguyệt Sắc chạy thục mạng về phía trước, nhưng đám người phía sau rõ ràng là có huấn luyện, chớp mắt đã thấy đuổi theo đến sát một bên, Dạ Nguyệt Sắc chỉ lo chạy, không nghĩ càng chạy càng thấy vắng vẻ, thật xui xẻo!
Rốt cuộc bị bốn Hắc y nhân vây vào giữa, Dạ Nguyệt Sắc thở hổn hển vài ngụm khí , yếu ớt hỏi: "Mấy vị đẹp trai, ta và các ngươi không thù không oán, các ngươi thu bao nhiêu tiền, ta cho gấp đôi!"
"Ít nói nhảm đi!"Người cầm đầu quát lớn, lớn tiếng nói: "Chiêu bài vàng của chúng ta, há có thể vì một chút tiền đập chiêu bài của mình!"
"Chịu chết đi!" Vừa nói nâng thanh đao sáng loáng lên, chuẩn bị chém về hướng của Dạ Nguyệt Sắc. .
"Chờ một chút!" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy đùi có chút mềm, thanh âm gần như phát khóc.
“Muốn gì đến gặp Diêm Vương nói đi!" Vừa nói vừa vác đao chém về hướng Dạ Nguyệt Sắc, chân Dạ Nguyệt Sắc mềm nhũn không bước đi được, vội thụp đầu xuống, khó khăn lắm mới tránh khỏi một đao kia, Dạ Nguyệt Sắc chỉ nghe được từ đỉnh đầu xẹt qua miếng tiếng gió.
"Xú Nha Đầu, ngươi dám tránh!" Người cầm đầu thấy bị Dạ Nguyệt Sắc tránh khỏi một đao, trong lòng nàng ủy khuất, nàng không có tránh có được không, chẳng qua là chân mềm nhũn rồi !
"Các huynh đệ, cùng tiến lên!" Chân Dạ Nguyệt Sắc hôm nay càng thêm mềm động cũng không nhúc nhích được, nhắm mắt lại quát to một tiếng: "Cha ơi, cứu mạng!"
Một trận gió ôn nhu thổi qua, Dạ Nguyệt Sắc liền nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1610812/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.