Gió lạnh thổi tuyết bay, bên trong nhà màu hoàng quất (màu vàng giống trái quýt) ánh đèn ấm áp chiếu xuống, trên cửa sổ hình ảnh tuyết rơi nhiều, đột nhiên một bóng người thoảng qua. Trong phòng Nguyệt Lưu Ảnh nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc cau mày, hô hấp dồn dập nằm ở trên giường, khẽ cau mày, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài.
Cửa đột nhiên mở ra, hoa tuyết bị gió lạnh thổi đem một bóng trắng chạy vào phòng, cửa nhanh chóng đóng lại. Bóng trắng vọt đến trước giường, đôi mắt hoa đào thần sắc quyến luyến, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ nâng lên dung nhan người đang ngủ thiếp, còn chưa kịp khẽ xoa dung nhan trắng như ngọc kia, người kia cau mày buồn bực đột nhiên mở mắt.
Một đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong tràn ngập hài hước, dù vậyvẫn ung dung nhìn người ngồi bên giường, một cánh tay lúng túng của Nguyệt Vô Thương nâng trong không trung, khẽ khơi lên một đôi mắt to ngập nước, không hề chớp mắt nhìn Nguyệt Vô Thương.
“Là ngươi!” Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua người nằm trên giường, nếu như không phải vừa mới nhìn thấy tia thần sắc kia trong mắt nàng ấy, hắn thật đúng là thiếu chút nữa không nhận ra, Nguyệt Vô Thương khóe mắt dư quang quét về phía hồ điệp trong lồng tre, khẽ cau mày, trong bụng mỉm cười suy tư, đột nhiên hiểu rõ rồi, hắn đã nói đem chỗ của Nguyệt Lưu Ảnh cùng với cả Thiên đô lật tung lên mà không tìm được mẫu cổ, hắn làm sao cũng không hề nghĩ đến mẫu cổ cũng có thể phá kén thành bướm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/423420/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.