Gió lạnh gào thét giống như đem lời của Nguyệt Lưu Ảnh thổi tan, Nguyệt Vô Thương chắp tay đứng ở trong đại điện, bất động không nói một lời, giống như không nghe thấy lời nói của Nguyệt Lưu Ảnh.
Không khí yên lặng cực độ khiến không khí trở nên rất đè nén, Nguyệt Lưu Ảnh chỉ cảm thấy quanh thân Nguyệt Vô Thương phát ra khí thế để cho hắn cảm thấy khó có thể hô hấp, nhưng ngay sau đó nghĩ, hôm nay Nguyệt quốc đã là của hắn, ngón tay Nguyệt Lưu Ảnh giấu ở trong tay áo từ từ thu hẹp, cho đến khi móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, Nguyệt Lưu Ảnh mới tìm trở về tự tin, đem lời vừa nói lặp lại một lần nữa: "Hoàng thúc nếu muốn mạng sống Dạ Nguyệt Sắc, trước hết hãy hưu nàng".
Quanh thân Nguyệt Vô Thương khí thế lẫm liệt càng thêm nồng hậu, từ từ quay đầu nhìn Nguyệt Lưu Ảnh lúc này nói lên yêu cầu như thế, trong mắt phiếm diêm dúa lẳng lơ màu hồng phấn, đường cong khóe miệng lãnh đạm như băng sương, nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh: "Ngươi từ đâu ra tự tin cảm thấy có thể để cho ta hưu nàng. . . . . ."
Nguyệt Vô Thương một đôi mắt hoa đào tự tiếu phi tiếu tràn ngập mỉa mai nhìn Nguyệt Lưu Ảnh đứng ở trước mặt, nụ cười khóe miệng câu lên, môi mỏng khẽ mở: "Huống chi đây hoàn toàn là chuyện không thể làm được!"
Trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh nở một nụ cười lạnh, lơ đễnh nói: "Nếu hoàng thúc nhất định không chịu hưu nàng, như vậy hãy chờ nàng độc phát bỏ mình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/423422/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.