Nguyệt Vô Thương một tay lấy Dạ Nguyệt Sắc kéo đến trong ngực, hai người kề sát cùng một chỗ, Dạ Nguyệt Sắc trong men say mông lung giãy giụa ngước cổ lên muốn đào thoát khỏi Nguyệt Vô Thương trói buộc. Nguyệt Vô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc ôm càng chặt hơn, hoa đào trong mắt quay cuồng, đôi mắt hoa đào hơi hơi xếch lên, khóe miệng gợi lên một độ cong nguy hiểm, thanh âm càng mị hoặc mất hồn nói: "Sắc Sắc, lão nam nhân là nói ai vậy?"
Dạ Nguyệt Sắc né tránh đôi môi Nguyệt Vô Thương ở trên cằm nàng nhẹ nhàng cắn nuốt, một bên la hét: "Lão, lão nam nhân..." Nguyệt Vô Thương đuổi theo chiếc cằm né tránh của Dạ Nguyệt Sắc, nguy hiểm tiếp tục truy vấn nói: "Là ai?"
"Lão nam nhân, đương nhiên, đương nhiên là chàng..." Dạ Nguyệt Sắc thò tay đẩy Nguyệt Vô Thương một cái, né tránh môi của Nguyệt Vô Thương, vừa nói: "Chàng là lão... Nam nhân, chàng đã hai mươi tám tuổi, ah, ta... Ta mới mười tám thôi... Lớn hơn ta mười tuổi, ta cảm thấy ta bị thua thiệt..."
Nguyệt Vô Thương nghe vậy, đôi mắt đen lại càng trầm xuống, lão nam nhân, hắn già chỗ nào, đem Dạ Nguyệt Sắc né tránh trong lòng gắt gao ấn ở trong ngực, cắn răng nghiến lợi nói: "Vi phu năm nay hai mươi sáu, hai mươi tám chính là tuổi mụ, tuổi mụ biết không? Nữ nhân!"
Dạ Nguyệt Sắc giãy giụa đem đầu Nguyệt Vô Thương đẩy ra một chút, cảm giác say lên não, chỉ cảm thấy cả người nóng lên. Nguyệt Vô Thương đem nàng ôm vô cùng chặt, xiết không thoải mái . Nghe Nguyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/423434/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.