Áo cưới đỏ thẫm, dùng kim tuyến thêu Phượng Hoàng trông rất sống động, tựa hồ muốn vỗ cánh mà bay cao, Dạ Nguyệt Sắc nhìn mình trong gương, mây giấu trong tay áo như tung bay, nước chảy mây trôi. Dung nhan hơi xoa nhiều phấn, so với trước đây thanh khiết mỹ lệ càng xinh đẹp hơn, sóng nước mênh mông nơi đôi mắt nhìn mẫu thân phía sau cửa, Nhị Nương cầm lược, nhẹ nhàng chải từng sợi tóc của Dạ Nguyệt Sắc.
Trong miệng thì thầm: "Một chải chải đến cuối, hai chải đầu bạc, ba chải con cháu đầy nhà. . . . . ."
Tuy là không khí vui mừng vạn phần, nhưng đứng ở cách đó không xa, Dạ Thiên cũng đã hồng vành mắt, lần này không thể so với lần trước, cứ như vậy một bảo bối nhất định thuận lợi vui vẻ gả đi. Chẳng qua là, viên minh châu gìn giữ đã nhiều năm, cuối cùng muốn giao lại trong tay một người khác, mẫu thân nàng ở trên trời nhất định cũng an tâm.
Đoàn người trong vui mừng cũng là có chút thương cảm, dù sao nhiều năm như vậy các nàng coi nàng như con gái của mình mà thương yêu. Chải hết đầu, đoàn người liền đi ra ngoài. Mùa đông trời sáng tương đối trễ, nhưng mà thời điểm cũng không còn sớm, chỉ đợi trời sáng lên, giờ lành vừa đến.
Dạ Nguyệt Sắc ngồi ở trước gương, từ hôm nay phải thức dậy sớm, vào giờ phút này nàng còn mệt mỏi, đang chuẩn bị gục xuống bàn ngủ bù, nào ngờ bên ngoài đột nhiên tiếng đàn vang lên róc rách, giống như mưa bụi Giang Nam che phủ, dịu dàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/423437/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.