Sắc mặt của Nguyệt Vô Thương nhất thời trở nên có chút khó coi, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời chỉ cảm thấy bụng có một trận co rút đau đớn, một dòng nhiệt lưu thuận chảy xuống, con mắt thấy ngón tay Nguyệt Vô Thương một luồng đỏ tươi, Dạ Nguyệt Sắc tâm muốn chết đều đã có, tối hôm qua đã cảm thấy bụng có một trận lại một trận đau đớn, thì phải biết chứ!
Đôi mắt như sóng nước mênh mông, rất thẹn thùng nhìn Nguyệt Vô Thương, ngượng ngùng nói: "Nguyệt Nguyệt. . . . . . Cái đó. . . . . ."
Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ, hơi vững vàng hô hấp, ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc muốn tới đi tới trong phòng, thùng tắm to như vậy đã chuẩn bị rất tốt ấm áp, động tác ôn nhu đặt Dạ Nguyệt Sắc ở trong thùng tắm, ôn nhu bất đắc dĩ nói một câu: "Dọn dẹp một chút. . . . . ."
Biết nàng ngượng ngùng, Nguyệt Vô Thương chậm rãi đi ra khỏi phòng. Dạ Nguyệt Sắc nhanh chóng tắm một cái, leo ra thùng tắm, nhìn bên cạnh tủ treo quần áo trên kệ bày xong đầy đủ roan bộ dùng làm gì đó, trên mặt Dạ Nguyệt Sắc cong lên ý cười, Vương Phủ không có nữ quyến, những vật này là hắn chuẩn bị? Nhưng bụng lại truyền tới một trận co rút đau đớn, khiến Dạ Nguyệt Sắc vội vàng chạy tới thu thập xong tất cả, ôm bụng ra khỏi phòng.
Nguyệt Vô Thương đã mặc xong áo, ngồi đưa lưng về phía nàng, nơi bụng một trận lại một trận đau đén xé rách, khiến Dạ Nguyệt Sắc ấm ức dịch bước đến trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/423436/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.