Phượng Thất nhất thời sửng sốt, lập tức hỏi: “Cô nương muốn xem loại sách gì?”
“À …” Nàng thật không biết thời cổ đại này có những loại sách báo gì …
“Ta có thể tự mình đi chọn được không: “Trác Diệp trầm tư một lát rồi nói ra yêu cầu của mình.
“Chuyện này … Sách vở của quý phủ đều ở trong thư phòng của ta và Tam ca….”
“Ah, vậy coi như ta chưa có nói gì đi.” Trác Diệp trực tiếp ngắt lời Phượng Thất: “Ta trở về trước, cáo từ.” Nàng biết rõ bất kể là cổ đại hay hiện đại, thư phòng đối với bản thân mỗi người đều rất quan trọng, người không có phận sự thì không nên vào. Trong lòng Phượng Tam lúc này có nhiều nghi ngờ nhưng bề ngoài Phượng Thất vẫn cười ôn hòa như cũ với Trác Diệp. Nàng cũng không muốn lại gây thêm phiền toái cho chính mình nữa.
Trở về tiểu viện, Trác Diệp cho Khinh Hồng và Điệp Thúy lui xuống, lấy đôi giày du lịch ra từ trong gầm gường, cầm khăn lau hết bụi trên giày đi rồi lại tìm một chiếc khăn vuông lớn gói kĩ giày. Nàng lấy hết thức ăn thừa trong túi du lịch ra, dành không gian để nhét giầy vào trong.
Trác Diệp để đống đồ trên bàn, lấy ra từ bên trong một túi chocolate, một hộp Jacob V9, một lọ kẹo cao su rồi cất vào mấy ngăn bên ngoài túi. Mấy thứ đồ này đảm bảo chất lượng lại dùng được lâu, nàng có thể chậm rãi hưởng thụ rồi. Lại liếc mắt nhìn chút đồ ăn thừa còn lại, nàng phải nhanh chóng này tiêu diệt hết đống đồ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-xau-tinh-vuong-phi-tinh-quai/81123/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.